HỒNG LÂU MỘNG - Trang 347

Thôi anh cũng đi đi, ở đây có con hùm, khéo nó cắn cho đấy.
Bảo Ngọc thấy Đại Ngọc vẫn cúi xuống cắt, không để ý đến mình, đành phải cười nói:
Em nên ra đi dạo chơi, rồi về khâu cũng chưa muộn.
Đại Ngọc vẫn không trả lời. Bảo Ngọc liền hỏi đám a hoàn:
Ai bảo cô ấy khâu thế?
Đại Ngọc thấy Bảo Ngọc hỏi bọn a hoàn, liền nói:
Ai bảo tôi khâu thì mặc tôi, việc gì đến cậu Hai!
Bảo Ngọc muốn nói nữa, thấy có người đến báo: "Bên ngoài có người mời cậu", liền
đứng dậy ra ngay.
Đại Ngọc ngoảnh ra ngoài nói:
A Di Đà Phật! Khi anh trở về, tôi có chết cũng xong. Bảo Ngọc ra ngoài, thấy Bồi Dính
chạy lại nói:
Người nhà cậu Phùng đến mời.
Bảo Ngọc biết ngay là câu chuyện hôm trước, liền bảo: "Mang quần áo ra đây". Rồi quay
vào thư phòng.
Bồi Dính vào ngay cửa thứ hai đứng đợi người hầu. Thấy một bà già đi ra. Bồi Dính nói:
Cậu Bảo đương ở thư phòng, chờ lấy quần áo đi chơi, bà về đưa tin ngay cho họ biết.
Con mẹ mày! Cậu Bảo ở ngoài vườn, những người hầu đều theo ra đó cả, mày lại vào đây
đưa tin à?
Bà mắng là phải, tôi thực là hồ đồ.
Bồi Dính chạy vào cửa thứ hai phía đông, gặp bọn hầu nhỏ đương đá cầu ở con đường
trước cửa. Bồi Dính báo cho chúng biết. Một đứa chạy ngay đi, một chốc mang bọc quần
áo đến, đưa cho Bồi Dính đem về thư phòng.
Bảo Ngọc thay quần áo xong, sai người thắng ngựa và cho bốn đứa tiểu đồng là Bồi
Dính, Sừ Dược, Song Thụy, Song Thọ theo hầu. Họ đi thẳng đến nhà Phùng Tử Anh. Có
người vào báo, Tử Anh ra cửa mời vào. Tiết Bàn cũng đã đến đấy từ lâu; Lại có cả bọn
con hát nhỏ và người hay đóng vai nữ là Tưởng Ngọc Hàm cùng kỹ nữ ở viện Cẩm
Hương là Vân Nhi nữa. Chào nhau xong, mọi người ngồi uống nước.
Bảo Ngọc cầm chén nước trà cười nói:
Hôm trước anh nói việc "may trong không may" làm cho tôi ngày đêm nghĩ ngợi, không
biết là việc gì? Hôm nay cho gọi, tôi phải đến ngay.
Phùng Tử Anh cười nói:
Các anh thực thà quá. Chẳng qua tôi đặt lời ra đấy thôi. Nguyên tôi thành tâm sửa một
tiệc rượu mời các anh, nhưng sợ các anh từ chối, nên tôi bịa ra như thế, ngờ đâu các anh
lại tin là thực.
Mọi người nghe xong cười ầm lên. Tiệc bày ra theo thứ tự mời ngồi. Phùng Tử Anh trước
hết bảo bọn con hát trẻ đến rót rượu, rồi bảo Vân Nhi mời ba chén.
Tiết Bàn mới uống mấy chén, bụng đã xiêu xiêu, cầm tay Vân Nhi nói:
Cô có khúc nào mới lạ, hát cho tôi nghe, tôi sẽ uống hết một vò rượu, thế có được không?
Vân Nhi nghe nói, gẩy đàn tì bà rồi hát:
Oan nghiệt đôi nhà, khó mà gỡ ra, nhớ khi đi khỏi, vẫn áy náy đến người xa. Trai lơ sắc
sảo, ai mà vẽ hệt được dáng điệu đôi ta. Nhớ đêm trước thì thào ở dưới rặng hoa trà, chị
thì lấm lét, anh cố lân la, trước tam tào đem ra tra, thôi chối sao được mà!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.