Ngựa tốt cần chi phải buộc thừng?
Lên thành xuống trại dáng hung hăng,
Gió mây chuyển động tùy tay chủ,
Núi cưỡi lưng ngao cũng khó bằng.
Thám Xuân cũng có một bài, định đọc, thì Bảo Cầm chạy đến cười nói:
Từ bé tôi đã đi nhiều nơi, đã xem nhiều cổ tích. Tôi chọn mười nơi, làm ra mười bài hoài
cổ. Thơ tuy quê, nhưng ghi lại được việc trước, và ám chỉ được mười vật thường trông
thấy, các chị thử đoán xem.
Mọi người nghe xong, đều nói:
Thế càng hay lắm. Sao không viết ra cho chị em xem?
Am Lư Tuyết Nối Thơ
(Phượng Thư) Một đêm gió bấc ào ào
(Lý Hoàn) Cửa ngoài còn thấy tuyết dào dạt bay.
Thương thay thân trắng bùn dây,
(Hương Lăng) Tiếc thay ngọc lại rắc đầy khắp nơi.
Muốn cho cỏ héo lại tươi,
(Thám Xuân) Còn như mầm lụa tưới hoài công thôi.
Rượu quê giá đã lên rồi,
(Lý Ỷ) Được mùa kho thóc khá dồi dào thay.
Gió lay ống sậy, gió bay,
(Lý Văn) Giời kia ló mặt, sao này quay chuôi.
Hàn sơn xanh đã kém mùi,
(Tụ Yên) Nước chiều gặp lạnh đọng rồi không dâng.
Trên cành liễu, bám lưng chừng,
(Tương Vân) Chuối kia lá rách, đong chăng được nào.
Đỉnh vàng mùi xạ ngạt ngào,
(Bảo Cầm) Vạt tay áo lụa ủ vào kim điêu.
Trước song sáng lấn gương treo,
(Đại Ngọc) Mùi thơm quyện lẫn hạt tiêu trên tường.
Vẫn còn ngọn gió tạt ngang,
(Bảo Ngọc) Ai người tỉnh giấc mơ màng là ai
Nơi nào tiếng sáo hoa mai?
(Bảo Thoa) Nhà nào đương thổi mấy bài ngọc tiêu?
Cua buồn trục đất sắp xiêu,
(Tương Vân) Đuổi nhau rồng đánh tan vèo đám mây.
Chiếc thuyền bến nội về đây,
(Bảo Cầm) Bá kiều roi trỏ chốn này tặng thơ.
Áo cừu cho tướng nơi xa,
(Tương Vân) Áo bông này thiếp gửi đưa tới chàng.
Tổ xây kiến khéo lo lường,
(Bảo Thoa) Cành kìa lá nọ xem nhường lung lay.
Sáng trong nhẹ bước đường mây,
(Đại Ngọc) Uốn lưng thoăn thoắt múa may giữa trời.