HỒNG NHAN LOẠN - Trang 123

“Quy Vãn!” Lâu Triệt dịu dàng khẽ gọi, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hai mắt vẫn nhắm chặt, Quy Vãn lên tiếng, chất giọng trong trẻo ngọt

ngào: “Phu quân đại nhân, không có chuyện gì đâu, hôm nay thiếp hơi mệt
thôi.”

Bất chợt cảm thấy tiếng “Phu quân đại nhân” này còn hàm chứa chút mỉa

mai châm chọc, Lâu Triệt ngơ ngác, chưa kịp ý thức được bản thân mình
muốn làm gì, chàng đã đưa tay kéo Quy Vãn lại. Quy Vãn kinh ngạc trợn
mắt, chăm chăm nhìn Lâu Triệt.

Lâu Triệt nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Quy Vãn, dịu dàng cười:

“Trời lạnh vậy nàng còn vén rèm lên làm gì, bắt bọn họ nhường đường
không phải được rồi sao?” Lời nói mang theo ý trách cứ nhẹ nhàng.

Rụt tay lại, Quy Vãn cười nhạt: “Bọn họ một bên là gia tộc Hoàng hậu,

bên kia là thân quyến Huỳnh phi nương nương, thiếp làm sao dám… Sao có
thể?”

Lâu Triệt không bằng lòng cười cười, khẽ gạt mái tóc Quy Văn, giọng

nói trước sau vẫn thật ôn hòa: “Sao không thể chứ?” Nhận ra nàng chỉ vận
một bộ cung trang, chàng khẽ nhíu mày: “Trời lạnh giá, tuyết rơi băng kết,
nàng không lạnh sao?”

Quy Vãn khẽ dịch thân mình, dựa vào phía trong xe ngựa, không đáp.

Lâu Triệt trầm mặc một lát, bỗng nói: “Phía Nam vừa tiến cống hai bộ

long tuyết hồ địa cực quý hiếm, mùa đông giữ ấm rất tốt, ta bảo người làm
cho nàng một bộ y phục được không?”

Quy Vãn bật cười: “Không phải để dành cho Hoàng hậu và Huỳnh phi

sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.