HỒNG NHAN LOẠN - Trang 326

Lẽ nào thực sự mưu tính ở người nhưng thành sự phải hỏi trời sao?

Giữa lúc hai người đang đàm luận, đội ngũ dần dần giảm tốc độ. Lâu

Triệt và Lâm Thụy Ân xoay người, một trái một phải tới bên xe ngựa, Lâu
Triệt chỉ tay về phía trước, nói: “Đằng trước có một chòi nghỉ, thời tiết nóng
bức, chi bằng ta nghỉ lại đây một chút.”

Quy Vãn nhìn theo phía tay chàng chỉ, quả nhiên là chỗ râm mát yên

tĩnh, nàng bằng lòng gật đầu. Cả đoàn ngựa xe nhanh chóng tiến về phía
chòi nghỉ, tạm dừng chân nghỉ ngơi và hồi phục.

Bước vào chòi nghỉ, người còn chưa ngồi xuống, bỗng nghe thấy một

tràng âm thanh vang dội bốn phía, Quy Vãn tò mò quay đầu lại xem, quân
lính đang nghỉ ngơi phía ngoài đình giờ đã lao xao hỗn loạn, vây quanh một
người lạ. Người bị vây ở giữa ăn mặc kỳ dị, giữa ngày hè oi bức lại mặc đồ
dày cộp như mùa đông, tóc tai bù xù, rõ ràng là một người đàn bà điên, bà
ta điên cuồng lao tới, miệng lẩm bẩm không ngớt. Binh lính của Lâm Thụy
Ân quả nhiên được huấn luyện nghiêm cẩn, hàng ngũ chỉnh tề, vây thành
nửa vòng không cho bà ta tiến vào nửa bước nhưng không hề làm tổn hại
tới bà ta.

Quy Vãn nhìn kỹ, người đàn bà điên kia bị mù, chỉ biết mải miết đi loạn

xông bừa, hoàn toàn không có chút cảm quan phương hướng. Mấy người
lính đứng gần chòi nghỉ nhận ra ánh mắt Quy Vãn, lập tức truyền lệnh ra
ngoài: “Không mau đuổi bà điên ấy đi? Đại nhân và phu nhân cần nghỉ
ngơi.”

Người đàn bà điên nghe tiếng người lính ra lệnh, bật cười ha ha, lầm bầm

rêu rao: “Mệnh là mệnh, vận là vận, người người đều say, riêng tâm ta
tỉnh… Ngươi nói ta điên? Lẽ nào ngươi tỉnh táo sao? Miệng ngươi quát gay
gắt chói tai nhưng khí lực lại không đủ, rõ ràng là đồ miệng cọp gan thỏ,
thùng rỗng kêu to. Yên để ta ngẫm lại, a… Nghĩ ra rồi… Ngươi ắt là mệnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.