HỒNG NHAN LOẠN - Trang 327

vợ chết, không có con trai…” Người đàn bà ngắt quãng nói xong, lộ ra vẻ
vô cùng thích thú, hài lòng, cứ thế cười cuồng dã, tiếng cười điên loạn
không trầm không bổng lan đi trong không khí.

Nghe được những lời điên dại của bà ta, những người khác không phản

ứng lại, người lính kia mặt mũi tái nhợt, hắn tự biết rõ bản thân hiện tại chỉ
có một đứa con gái, còn thê tử hắn vừa mất năm ngoái. Lời nói xằng của
mụ già điên lại chính xác như vậy khiến tên lính cứng họng, không biết nói
gì.

Lâm Thụy Ân nhăn mày, phẩy tay với những người đứng ngoài chòi, nhẹ

giọng quát: “Cho bà ấy ít tiền rồi kêu bà ta đi đi.”

Binh lính chưa kịp nhận lệnh, người đàn bà điên đột nhiên nín lặng,

không hề xông xáo loạn xạ nữa, cúi đầu thở than vài tiếng rồi dò hỏi: “Là ai
đó? Ai vừa cất tiếng nói vậy? Sao lại có đấu khí đến vậy? Lạnh lùng mà vẫn
uy nghi, đấu khí bốc lên ngùn ngụt… Là kẻ nào?”

Bà ta thốt ra những câu đó khiến toàn quân chấn động, người đàn bà điên

nói lời rồ dại nhưng những câu nói ấy lại trúng phóc khiến họ ngây ngốc tại
trận, không biết phải làm thế nào. Quy Vãn không nhịn được, nàng bật
cười, đưa tay bảo đám lính tản ra.

Người đàn bà điên nhận ra những người cản trở xung quanh đã biến mất,

bà ta nghiêng ngả, lảo đảo, tập tễnh tiến vào gần chòi nghỉ. Quy Vãn
thương người đàn bà hai mắt mù lòa, sai tên lính bên cạnh tới đỡ, không
ngờ bà ta vừa chạm vào tay người lính tức khắc đẩy ra, cười lạnh mà rằng:
“Ta không mù, chỉ có các ngươi mới mù… Tự lo cho thân mình đi!”

Xông tới trước chòi nghỉ, người đàn bà lắc đầu, hạ giọng hỏi: “Người

vừa lên tiếng, có thể cho ta xem mệnh được không? Đưa tay ra cho ta xem
thử…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.