HỒNG NHAN LOẠN - Trang 336

Trân châu ánh bạc lấp lánh, vòng ngọc Dương Chi trân quý, Quy Vãn

đưa tay gạt nhẹ những món trang sức, nàng ngồi trước gương, để mặc cho
Linh Lung tùy nghi chải chuốt bới tóc cho mình. Ánh nến trên bàn lay
động, chập chờn bất định, hệt như tâm trạng nàng lúc này.

Nhận được thiệp mời của Huỳnh phi, dẫu có bất ngờ vẫn không giật

mình, nữ nhân mềm dẻo đến cực hạn cũng là một thứ nguy hiểm, mà Huỳnh
phi là một trong những cao thủ không còn gì để nghi ngờ. Thoáng nhếch
khóe môi, Quy Vãn bật cười khẽ.

Linh Lung cả kinh, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Tiểu thư, người đang

cười gì vậy?” Dẫu Quy Vãn đã thành thân, Linh Lung vẫn không sao sửa
nổi cách xưng hô này.

“Ta đang cười, cái bi của nữ nhân, ai của nữ nhân, đến cả cái si của nữ

nhân, thật khiến người ta vừa xót xa vừa có chút bực bội…” Quy Vãn tùy
tiện vuốt một lọn tóc, kể không hết tao nhã phong lưu trong một cái vuốt ve
ấy.

Linh Lung càng mơ hồ không hiểu nổi, nàng không hiểu tiểu thư bi

thương vì ai, nhưng nàng lại đau lòng cho tiểu thư của nàng… Nàng vẫn
khắc cốt minh tâm phương pháp giáo dục có một không hai của phu nhân
dành cho tiểu thư, đó là thứ ảnh hưởng không dễ dàng nhận ra, cứ từng chút
từng chút ăn sâu bắt rễ vào lòng tiểu thư, hình thành ý thức tự bảo vệ rất đỗi
mạnh mẽ, chỉ đến khi động tình mới là lúc khẽ nứt vỡ. Đây mới là sự thật bi
ai đến nhường nào? Tiểu thư à tiểu thư, người hẳn cũng rõ, kẻ thực sự đáng
thương không phải cái người yêu đến cuồng si kia, mà là tiểu thư chỉ có thể
tỏ ra vô tình gấp bội để yêu thương chính bản thân mình.

Không thể nói cho rõ những lời đang chôn giấu trong lòng, cảm giác xót

xa cuộn lên đôi mắt, nóng bỏng vô ngần, lệ châu tuôn rơi lã chã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.