HỒNG NHAN LOẠN - Trang 337

Quy Vãn nghi hoặc quay đầu trông, nàng đưa tay hứng lấy giọt lệ trong

suốt đó, khẽ hỏi: “Linh Lung, sao thế này?”

Nước mắt Linh Lung càng tuôn ác liệt, nàng nức nở: “Tiểu thư… Tiểu

thư à… Lẽ nào người không thấy cô đơn sao? Vì sao không thể cho người
khác lấy một cơ hội đây? Vì sao cứ nhất quyết phải cự tuyệt hạnh phúc
đây?”

Mỗi câu hỏi đi kèm một chuỗi lệ, nức nở dội vào lòng Quy Vãn, lòng

như gương sáng, thông suốt rộng mở, ý cười dần đậm thêm, đến cả khóe
mày cũng lộ rõ mừng vui, Quy Vãn cảm thán: “Đến tận hôm nay ta mới
cảm nhận được rõ ràng niềm quan hoài chân thành tha thiết và lòng trung
thành em dành cho ta.” Nàng đưa tay lau nhẹ những giọt lệ đọng trên má
Linh Lung, cười u hòa: “Em nghe cho kỹ, những lời này ta chỉ nói một lần
thôi.”

Bóng nến chập chờn lay động trên gương mặt Quy Vãn, làm phai nhạt

dần ý thức của Linh Lung, giờ đây nàng mới nhận ra, hai tháng không gặp
dường như Quy Vãn đã ít nhiều đổi khác. Đây là nụ cười chân thành và
thuần khiết nhất của Quy Vãn mà nàng từng được thấy.

“Linh Lung, có lẽ ta đã tìm được nơi chốn hạnh phúc của mình rồi.”

Thời gian đột nhiên ngừng trôi, Linh Lung khóc đến càng nức nở thương

tâm, rồi đột nhiên bật cười, chua xót, đắng cay, lại thoải mái, khoái trá…

Tiểu thư à tiểu thư, người cũng hiểu, nghe được những lời này của người,

Linh Lung thấy hạnh phúc biết bao.

Rất lâu trôi qua, Quy Vãn cười đùa đợi Linh Lung sửa sang lại, khó khăn

lắm Linh Lung mới chịu nín, giờ cảm thấy hơi ngượng ngùng, nàng mỉm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.