HỒNG NHAN LOẠN - Trang 340

Lệ phi nương theo ánh mắt nàng ta, mắt nàng lại thoáng u sầu, gương

mặt vốn dĩ ôn nhu hiền thục không khỏi có chút nhăn nhó, hận ý âm thầm
bồng bềnh phiêu dạt trong không khí.

Quân vương từng nói: Có được cả thiên hạ là ước vọng cả đời trẫm, có

được Huỳnh phi là tâm nguyện một đời trẫm.

Dùng một câu ấy để khái quát sự sủng ái mà Huỳnh phi nhận được hiện

tại hoàn toàn không hề quá lời. Từ sau khi Huỳnh phi tiến cung, con mắt
Hoàng thượng rốt cuộc không dung nổi bất kỳ ai khác, phi tử thông thường
không nhắc tới, ngay cả Hoàng hậu cũng không ngoại lệ.

“Diễm lệ như vậy, đúng là đến đất trời cũng thua thắm kém tươi nha.”

Nếu không phải ao ước khát khao ắt sẽ ghen tuông đố kị, Ấn phi lên tiếng,
giọng nói không còn vẻ thoải mái ung dung nữa, thay vào đó là giọng điệu
trầm trọng nặng nề.

Lệ phi không hùa theo, chỉ ngây ngẩn trông về phía trước, Huỳnh phi

đang ngồi bên một chiếc bàn đá, cùng bàn với nàng ngoài Hoàng hậu còn
có gia quyến của vài vị đại quan trong triều. Giờ khắc này, ánh sáng dường
như dồn tụ lại hết trên mình Huỳnh phi, thứ hào quang rực rỡ trường tồn
cùng đất trời ấy khiến người cùng bàn bỗng chốc thành nhợt nhạt ảm đạm,
cũng khiến tất cả nữ nhân trong hoa viên hổ thẹn vô cùng.

Hậu cung vốn là cung điện đẹp đẽ, nữ tử nơi đây không thiếu xinh đẹp,

chẳng thiếu yêu kiều, một chữ đẹp này là thứ nông cạn nhất giữa chốn hậu
cung. Thế nhưng Huỳnh phi đang ngồi trước mắt kia đúng là ngoại lệ, cái
đẹp của nàng là vẻ đẹp khuynh thành khuynh quốc. Giờ đây Huỳnh phi vận
váy lụa sắc lam nhạt, sáu cây trâm ngọc lưu ly cài trong búi tóc, nhu lệ mà
đoan chính, lấn át tất cả phong hoa chốn hậu cung, diễm tuyệt khắp lục
cung, siêu quần xuất chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.