HỒNG NHAN LOẠN - Trang 342

“Rốt cuộc là cái gì kỳ lạ cơ?” Thấy nàng ta luôn miệng kêu kỳ quái, Lệ

phi cũng nổi cơn tò mò.

“Chẳng lẽ muội không thấy hôm nay Huỳnh phi cứ bồn chồn sao đó ư?

Nàng ta không ngồi yên nổi, chốc chốc lại liếc về phía cửa, như là đang chờ
đợi ai vậy.”

“Phải sao…” Nhịn không được lại liếc mắt nhìn sang.

Người ngồi bên bàn cũng có cảm giác hôm nay Huỳnh phi thực sự rất lạ,

dáng vẻ lơ đễnh lại có chút gì đó căng thẳng hồi hộp, còn đang ngạc nhiên
nghi hoặc, chợt từ cửa truyền tới tiếng hô: “Thừa tướng phu nhân tới…”
Tiếng hô thường ngày vốn rất trầm tĩnh vững vàng nay cơ hồ có chút run
rẩy.

Huỳnh phi đột nhiên chấn động, liếc mắt ngóng sang, bàn tay nâng chén

đột nhiên siết lại thật chặt. Mọi người nương theo phản ứng của nàng, cũng
ngóng về phía cửa.

Đó là lần đầu tiên các vị nữ quyến này được thấy một nét phong tình

sánh ngang Huỳnh phi, Quy Vãn khoan thai đi tới, áo khoác rộng tay sắc
đen tuyền thêu hoa văn đỏ thẫm, hoa văn chìm trên thân áo được dệt từ tơ
lấp lánh huỳnh quang, lay động biến ảo theo từng chuyển động, tựa như
những hoa văn sống động trên mình. Một chuỗi trân châu lấp lánh đan cài
giữ lấy mái tóc, tỏa ra quầng sáng mờ ảo, những lọn tóc buông rủ đen óng ả
như lụa huyền, nét phong tình cực kỳ hòa hợp với vẻ mỹ lệ, lại ngời lên
chút kiều mị, dụ hoặc khôn cùng.

Sau này từng có người gặng hỏi những người có mặt ở đây về dáng vóc

thanh tao của hai mỹ nhân ấy, chẳng ai có thể miêu tả, chỉ thốt lên rằng: Nét
đẹp của Huỳnh phi cao hoa mà nhu lệ, thứ vẻ đẹp “ta thấy còn thương”

(*)

ấy thật khiến người ta rớt lệ; còn vẻ đẹp của Quy Vãn thuần khiết mà thật tà
mị, ẩn chứa sức quyến rũ ma tính khiến người ta ngây ngất mê say.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.