HỒNG NHAN LOẠN - Trang 36

“Ừm, lâu lắm rồi thiếp không được ra ngoài.” Phủi sạch bụi bặm trên

người, nàng liền bước thẳng ra ngoài, chợt quay đầu lại: “Không phải nói
đưa thiếp đi chơi sao? Mau đi thôi, mặt trời sắp lặn rồi kìa!”

Lâu Triệt trông theo vẻ mặt háo hức như trẻ con của Quy Vãn, cũng cảm

nhiễm niềm khoan khoái không dứt ấy, bước theo sau nàng.

Hai người vừa ra đến cửa, lão quản gia đã gấp gáp chạy tới, sắc mặt

nghiêm túc.

Quy Vãn vừa trông, lòng tự đoán được hẳn đã xảy ra chuyện, thoảng qua

một nụ cười nhạt như gió.

Quản gia cung kính thi lễ: “Gia, phu nhân, thưa có lệnh truyền gấp trong

cung đưa tới!”

Quả như vậy, Quy Vãn bình lặng không động. Lâu Triệt nhận thư, nhanh

chóng liếc xem, sắc mặt không chút biến đổi, chàng mỉm cười quay đầu
nhìn Quy Vãn, áy náy nói: “Quy Vãn, trong cung có chuyện rồi, hôm nay
không đi cùng nàng được. Thật không phải.”

Nhìn nụ cười ấm áp, phong thái dịu dàng của chàng, nàng không để

bụng: “Không sao đâu. Thiếp đi một mình cũng được mà.”

“Lúc ra ngoài nhớ đem theo nhiều người một chút.” Thiếu nữ ra khỏi

cửa, nhất là một thiếu nữ xinh đẹp xuân sắc không gì sánh bằng, chuyện an
toàn hẳn nhiên là mối quan ngại hàng đầu.

Quy Vãn mỉm cười, có chút tinh quái giảo hoạt: “Phu quân cứ an lòng”

Thấy nụ cười của nàng, Lâu Triệt an tâm, quay người bước nhanh ra phía

cổng, chớp mắt bóng dáng đã biến mất khỏi tầm mắt Quy Vãn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.