HỒNG NHAN LOẠN - Trang 37

Quay lại, thấy quản gia vẫn cung kính đứng một bên, Quy Vãn phân phó:

“Chuẩn bị cho ta một bộ nam trang vừa người.”

Quản gia gật đầu một cái, không hỏi thêm lời nào, cũng không thể hiện

thái độ gì, nhất mực cung kính lui xuống. Nhìn bộ dáng người này, Quy
Vãn biết rõ, không đầy một nén nhang nữa thôi, áo quần chỉn chu sẽ được
đặt sẵn trước mặt nàng. Chỉ cần nhìn qua kẻ hầu người hạ trong nhà nàng
cũng đủ hiểu vì sao giữa chốn quan trường khốc liệt mà hoạn lộ của Lâu
Triệt có thể thông suốt như ý đến vậy rồi.

Cười thầm tự giễu bản thân nghĩ quá sâu xa, tốt nhất nên nhanh chóng

thay đổi y phục, lát nữa đi dạo phố thì hơn. Chưa đầy một nén nhang sau,
cửa sau Thừa tướng phủ thường ngày vốn im ỉm cửa đóng then cài nay
bỗng chốc mở toang, một thân ảnh mảnh mai bước ra, áo bào thêu chỉ bạc,
hông chít đai ngọc, tay phe phẩy quạt giấy, dung mạo tú mỹ tuyệt luân, mắt
liếc bốn bề, tỏa ra thần thái khiếp người.

Sau khi nhận định rõ phương hướng, nàng liền hướng về chốn xa hoa,

náo nhiệt nhất kinh thành - Bách Hoa phố - mà đi tới.

***

Suốt dọc con phố, đèn giăng hoa kết rực rỡ tưng bừng, quả thực cực kỳ

náo nhiệt, Quy Vãn chưa từng ra ngoài vào lúc thế này, mọi thứ xung quanh
đều có vẻ vô cùng mới mẻ.

Người trên đường ai nấy sắc mặt mừng vui, nàng không khỏi có chút khó

hiểu, hôm nay đâu phải ngày hội, cớ gì đâu đâu cũng rộn rã như đang ăn
mừng vậy? Vừa hay bắt gặp một ông lão sắc mặt hòa ái đang bày quán ven
đường, nàng sáp lại gần, thấp giọng thì thầm: “Lão bá à, hôm nay kinh
thành náo nức quá nhỉ, có chuyện gì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.