HỒNG NHAN LOẠN - Trang 391

cười ngọt ngào như đoá hoa lan: “Đế vương chẳng phải kẻ vô tình, Lệ phi
nương nương chết cũng không oan uổng.”

“Nàng cho rằng trẫm không giết nàng chỉ vì nàng ta sao? Kể ra cũng

buồn cười, nàng ta còn sống còn chẳng có bản lĩnh ấy, chết rồi còn có gì
đáng sợ?”

“Người đã chết đương nhiên không có gì phải cố kỵ, có điều những lời

đã nói lúc trước chắc chắn không cách gì xoá cho sạch, dẫu cho người ngự
trên long ỷ cao vời vợi hẳn vẫn còn chút bất đắc dĩ.” Nàng nhìn chăm chăm
vào y mà lạnh lùng buông từng chữ.

“Chỉ cần nàng chết đi, chuyện hôm nay, ai có thể biết được đây?” Tiếng

cười lạnh thấu xương khiến kẻ khác phải kinh hãi, Trịnh Lưu tiến thêm nửa
bước, bóng dáng càng phủ lên thân mình Quy Vãn.

Quy Vãn vẫn bất động tại chỗ, đến tận khi hơi thở của Trịnh Lưu phả tới

tận mặt nàng, nàng vẫn không mảy may phản ứng, chỉ đến khi bàn tay y lại
vươn tới cổ nàng, đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của y, nàng mới cất tiếng
đầy dị hoặc: “Thần thiếp chết rồi, lẽ nào Hoàng thượng có thể quên hết
những lời vừa nói sao? E là không được.” Giọng nói nhu hoà mềm mại, như
thấu tận lòng người.

Động tác nhất thời cứng ngắc lại, Trịnh Lưu vẫn không buông cổ nàng,

nhưng không hề dùng sức, thoáng dừng lại trong chốc lát, đột nhiên bật ra
một nụ cười lạnh lẽo: “Thú vị, thú vị thật…” Rồi như vô ý, những ngón tay
y buông cần cổ Quy Vãn ra, lướt xuống vờ vai lộ khỏi lần áo rách toạc của
nàng, xuôi theo áo bào tiến đến bên hông, thắt lưng đã tuột từ bao giờ, Trịnh
Lưu chỉ cần gỡ nhẹ, lập tức rớt xuống mặt đất, áo ngoài cũng theo đó trượt
mất, chỉ còn lưu lại một lớp áo trong mỏng manh, cổ áo đã bị móc rách. Da
thịt như tuyết, dáng người nhỏ nhắn yêu kiều, cộng thêm tư thái tiêu sái tự
nhiên, gặp biến không đổi sắc mặt, yêu dị khôn cùng, cực kỳ mị hoặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.