HỒNG NHAN LOẠN - Trang 415

Tim Lâu Triệt đập thình thịch trong lồng ngực. Chàng ôm lấy nàng, cố

nén nỗi bực bội muốn tra hỏi cho ra lẽ, tròng mắt đen nhánh thoáng pha lẫn
chút phức tạp, cuối cùng chỉ đành buông tiếng thở dài ôm lấy người trong
lòng, mặc cho cơn giận trùng trùng tan dần thành vạn mối nhu tình, còn
chút không cam lòng, căm hận trầm giọng nói: “Hôm nay tạm cho qua,
nhưng việc này, ta nhất định phải biết.” Rốt cuộc kẻ nào dám manh động
với thê tử của Lâu Triệt, ánh lạnh lùng loé trong tròng mắt, sát ý xoẹt qua.

Cả người trong lòng chàng cũng nhận ra hơi lạnh quấn quanh thân, Quy

Vãn hơi rụt người, nhẹ giọng đáp: “Tới thời điểm, thiếp nhất định sẽ kể
chàng nghe.”

Nhận được câu trả lời ấy, Lâu Triệt chẳng vừa lòng, còn muốn hỏi thêm,

thấy dáng vẻ mệt mỏi của Quy Vãn lại do dự, bèn lấy áo choàng khoác lên
mình nàng, che đi làn da ngọc ngà như ẩn như hiện của nàng, lạnh lùng
phân phó Đức Vũ đang cụp mắt đứng bên: “Đi chuẩn bị xe.”

Đức Vũ ngước mắt, cảm nhận rõ ràng Lâu Triệt không hề vui vẻ, chực

nhìn Quy Vãn một thoáng, liền bị hơi lạnh sắc nhọn của Lâu Triệt bức lui,
không dám nhiều lời, vâng mệnh nhanh chóng rời đi.

“Phu quân, đa tạ chàng khoan dung cho sự tuỳ tiện của thiếp.” Quy Vãn

khép mắt, an tâm tránh trong vòng tay ấm áp, khẽ cười trêu chọc chàng.

Nghe được lời ấy, sắc mặt Lâu Triệt mới dịu xuống chút ít, lại lộ ra nụ

cười ôn hoà thản nhiên, im lặng không nói, còn mải miết lưu luyến sự yên
lặng và ấm áp của giờ khắc này, rồi chậm rãi tiến bước trên con đường rộng
lớn vắng bóng người.

“Phu quân, chàng có biết đương kim Hoàng thượng trước kia đăng cơ

như thế nào không?” Như sực nhớ ra điều gì, Quy Vãn cất tiếng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.