HỒNG NHAN LOẠN - Trang 426

chẳng dứt khoát xua đuổi y đi. Xưa nay ta làm việc đều tuân thủ khuôn
phép, do đó, chỉ nghĩ được duy nhất một chiêu ôm cây đợi thỏ.”

“Đúng là một cách hay!” Quy Vãn mỉm cười dịu dàng tiếp lời. Trong

lòng không khỏi nghĩ thầm, gã quân sư này quả thực lợi hại, hẳn y thấy thái
độ của Tam Nương hôm nay mà đoán ra nàng đã tới đây, tài trí tuyệt vời.
Còn biện pháp của Lâm Tướng quân dẫu rằng đã cũ nhưng vẫn hết sức hiệu
quả.

“Vì thế, hôm nay Tướng quân mới phục sẵn ở đầu hẻm trước cổng chính,

cuối cùng chỉ đợi được ta?”

Ra khỏi hẻm, một con đường lát đá xanh ánh lên trước mắt. Bước chân

Lâm Thuỵ Ân chậm lại, từ từ dừng lại, xoay người nhìn thẳng vào Quy
Vãn, cực kỳ kiên định hỏi: “Phu nhân có thể giải thích, tại sao người cũng
có mặt ở đây?”

Vốn đã lường trước bị hỏi vấn đề này, nhưng phút giây nghe vậy vẫn

thấy có chút thảng thốt, Quy Vãn ngẩng đầu, đập vào mắt nàng là khuôn
cằm kiên nghị của Lâm Thuỵ Ân, kế tới là đôi mắt dẫu trải bao chinh chiến
sa trường, giết không biết bao nhiêu tử địch vẫn ánh lên vẻ trong veo sáng
ngời, nàng cảm thấy trăn trở, hờ hững hỏi: “Tướng quân đang nghi ngờ ta
sao?”

Vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Thuỵ Ân vì một tiếng u oán của nàng mà dãn

ra, rồi lập tức biến mất, do dự hiện rõ trên nét mặt, vốn định nói gì, cuối
cùng đành nén xuống im lặng chờ lời giải thích từ Quy Vãn.

Buông tiếng thở dài nhè nhẹ, Quy Vãn cũng cảm thấy một chút xúc động

vô kế khả thi, lên tiếng: “Tướng quân hiểu lầm rồi, ngôi nhà này là di vật
của thân mẫu, ngày thơ bé đã cùng ta trải qua những tháng năm đẹp đẽ, một
tháng trước đã bán đi, hôm nay ta quay lại chốn này, chỉ muốn được ngắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.