HỒNG NHAN LOẠN - Trang 427

nhìn lại nơi chốn đong đầy thương nhớ, sẵn tiện cúng tế mẫu thân.” Lý do
hết sức đường hoàng, chặt chẽ không chút sơ hở.

Nghe ra lý do ấy, Lâm Thuỵ Ân không mừng chẳng lo, hờ hững gật đầu,

nhìn chăm chú vào Quy Vãn thật lâu.

“Nếu đã vậy, phu nhân, hôm nay ta quá lỗ mãng, đắc tội lớn rồi.”

Lắc đầu, Quy Vãn mỉm cười đáp lại, phía sau đã rộ lên tiếng xe ngựa lộc

cộc, Như Minh, Như Tình cũng đã tiến lại nhìn Lâm Thuỵ Ân với vẻ đầy
phòng bị.

“Đã quấy rầy nhiều, mưa lạnh hại người, mau lên xe đi.” Lâm Thuỵ Ân

đưa chiếc ô trong tay cho Quy Vãn, nhẹ giọng khuyên lơn, gương mặt lạnh
lùng lộ ra nét mềm mỏng hiếm thấy.

Cán ô còn vương chút hơi ấm, thứ Quy Vãn nhận lấy dường như còn là

một mảnh ấm áp nho nhỏ, ánh mắt trong veo lộ ra chút ngạc nhiên cùng
thẹn thùng, hơi khép mi, quay đầu hướng về xe ngựa, vốn tưởng rằng sẽ là
một màn điều tra thẩm vấn dây dưa không dứt, cuối cùng lại có thể kết thúc
bằng phương cách đơn giản như vậy, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh
đây? Lòng rộn lên cảm giác thâm trầm không tài nào đoán biết được khiến
nàng không thể không ngoái đầu trông lại, nhìn theo bóng Lâm Thuỵ Ân
đứng quay lưng về phía xe ngựa.

Chỉ một thoáng mà thôi.

Mưa phùn lâm thâm dày đặc, khắp thế gian nhuốm trong sắc xanh xám

mờ mịt, có điều chiến tướng trai trẻ cô độc trong màn mưa lại ánh lên sắc
thái khác biệt giữa thế gian. Đường nét lạnh lùng tuấn tú kia dần dà sắc nét
hơn trong vẻ mờ mịt, Quy Vãn thậm chí còn trông rõ từng giọt nước đọng
trên mái tóc hắn rung rinh theo những chuyển động của hắn. Rõ ràng là cô
độc đó, mà lại toát ra vẻ kiên cường hào sảng, rồi cũng rõ ràng nhiệt tình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.