HỒNG NHAN LOẠN - Trang 447

thoáng ngập cảm xúc, đầy tràn đấy nhưng lại không rớt rơi, miệng nàng nở
nụ cười rực rỡ như hoa.

Mắt Lâu Triệt trầm xuống, thở dài, khẽ ôm nàng vào lòng, không thốt nổi

một lời, đưa tay vén rèm xe, vài chiếc xe ngựa đã thong dong chạy tới gần
bên, Quy Vãn đưa mắt trông sang, thấy chiếc xe lớn nhất, hoa lệ nhất cách
đó không xa, ắt hẳn Hoàng thượng đang ngồi trong đó ngấm ngầm cười cợt,
nghĩ tới đây, buồn bực ngập lòng, hừ nhẹ một tiếng.

"Quy Vãn, Đoan vương dẫu ngang ngược, nhưng nói về khả năng toan

tính phản nghịch, chẳng có nổi vài phần..." Chậm rãi rót từng lời vào tai
Quy Vãn, Lâu Triệt vẫn có vẻ thật bình thản.

"Có người hãm hại ư?" Bắt đầu cảm thấy sự tình cờ đều không phải,

Đoan vương có ngu ngốc đến mấy cũng không thể hành động tùy tiện như
vậy.

Dẫu rằng ý nghĩ này đã trăn trở cả ngàn cả vạn lần trong lòng, nhưng giờ

phút này buột miệng nói ra, vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, vị Hoàng đế kia
sẽ không vì muốn thâu tóm vương quyền mà bắt đầu ra tay trừ diệt các thế
lực khác chứ?

"Đoan vương cũng chẳng phải đèn cạn dầu, chuyện này không dễ dàng

vậy..." Lâu Triệt trước sau vẫn thật dịu dàng, mỉm cười phân tích, "Kinh
thành lại sắp phát sinh biến hóa lớn rồi, nàng còn ở đây, lòng ta lo lắng bất
an, tốt nhất nên tạm lánh đi."

Không còn khuyên lơn quanh co, Lâu Triệt nói rõ ràng ý tứ, chỉ mong có

thể đưa điểm vướng mắc, điều âu lo nhất trong lòng tới nơi an toàn: "Chờ
cho sóng gió qua đi, ta lại đưa nàng về."

Nghe nói vậy, Quy Vãn buông tay chàng ra, ngồi thẳng lên, có phần giận

dữ trừng mắt lườm chàng một cái: "Rời khỏi kinh thành rồi có thể an toàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.