HỒNG NHAN LOẠN - Trang 448

tuyệt đối được sao? Thiếp không đi, riêng lần này, thiếp kiên quyết không
nghe theo chàng."

Tựa hồ không còn con đường nào chu toàn, Lâu Triệt nhìn vẻ mặt kiên

quyết của Quy Vãn, chẳng biết phải làm sao. Cuối cùng, hai người đành
tạm gác chủ đề ấy lại, nói sang chuyện khác được một lát, xe ngựa đã dừng
trước cổng phủ Thừa tướng.

Về đến phủ, quản gia đã chuẩn bị bữa tối tươm tất tự bao giờ, Quy Vãn

thực sự đói bụng, dẫu lòng không mấy vui vẻ, nhưng vẫn hăm hở ăn uống
no say. Cơm vừa gác đũa, quản gia đã bưng rượu vào, đặt lên bàn, Lâu Triệt
tự tay rót một chén, đưa tới tận tay Quy Vãn, thủ thỉ: "Hôm nay nàng vừa
kinh hãi lại vừa gặp gió lạnh, uống chút rượu vào, sưởi ấm thân mình, xua
tan khí lạnh."

Quy Vãn đỡ lấy ly rượu, thấy chàng cũng tự rót một chén, ngẩng đầu

nhìn mình, ánh mắt chan chứa biết bao ý tình, lòng nàng dấy lên cảm giác
ngọt ngào âm ỉ, rượu tới miệng, hương thơm ngọt ngào thanh khiết lan tỏa,
bèn buông một tiếng ngợi khen. Lâu Triệt cười dịu dàng, hai người uống
rượu tâm tình, mau chóng gác lại tất cả chuyện bực bội hôm nay. Từ khi
thành thân đến giờ, đây là bữa cơm vui vẻ nhất của hai người.

Quy Vãn mỉm cười dịu dàng, vừa nói vừa cười, càng lúc càng cảm thấy

đầu óc nặng nề dần, cơn buồn ngủ kéo sụp mi mắt, cảnh vật trước mặt mỗi
lúc một mơ hồ, bóng người loang loáng lay động. Nàng bật ra một tiếng,
như lời non nỉ rên xiết: "Trong rượu..."

Lâu Triệt đỡ lấy thân thể nàng vừa nghiêng đi, xót xa vô hạn cất lời:

"Quy Vãn, ở lại Tấn Dương chờ ta đón nàng." Người trong lòng đã chìm
vào mộng đẹp, chàng ôm lấy nàng, im lặng thật lâu, da diết ngắm nhìn
gương mặt say ngủ của nàng, đến tận khi biết rõ không thể nào lần lữa được
nữa, một đêm ròng trôi qua, trời đã tờ mờ sáng, chàng mới ôm Quy Vãn tới
sân sau, Lâu Thịnh đã chờ ở đó tự khi nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.