HỒNG NHAN LOẠN - Trang 451

chập chờn giữa cơn tỉnh giấc mê, nàng nghe thấy một tràng tiếng động vang
dội ồn ào, choàng tỉnh khỏi giấc ngủ lơ mơ. Xe ngựa đột nhiên ngừng lại.

"Phu nhân!" Lâu Thịnh ấp úng lên tiếng, "Phía trước hình như là cấm

quân..."

Vén rèm xe trông ra, cấm quân bủa vây khắp mọi nẻo đường trong kinh

thành, rầm rập tới lui không dứt, Quy Vãn nhìn quanh quất, đột nhiên phát
hiện một bóng dáng quen thuộc, hiên ngang mạnh mẽ, tư thái oai hùng, thân
cân quắc mà chẳng thua đấng mày râu. Nàng cau mày, buột miệng: "Lâm
Nhiễm Y?"

Gặp lại nàng ta, giờ đây Quy Vãn mới hiểu vì sao vừa rồi giọng điệu của

Lâu Thịnh lại kỳ lạ đến thế, nàng chợt thấy có chút hồ nghi. Lâm gia tướng
môn vốn phân hai ngả, một bên giữ kinh thành, một bên trấn biên ải, rất
hiếm khi tụ lại một chốn như thế này, Lâm Nhiễm Y đột nhiên xuất hiện
giữa kinh thành, lẽ nào do Hoàng thượng bí mật triệu về ư?

"Phu nhân, hình như bọn họ đang bao vây phủ Đoan vương."

"Chúng ta đi theo xem sao." Hạ lệnh không chút nao núng, Quy Vãn

cũng có phần tò mò, xa cách bốn ngày, rốt cuộc những đổi dời gì đã xảy ra
giữa chốn kinh thành này.

Xe ngựa chậm rãi đuổi theo sau cấm quân, Lâu Thịnh điều khiển xe

chậm lại, sợ bị Lâm Nhiễm Y nhận ra, lòng vô cùng phức tạp, cứ bám theo
như vậy một đoạn đến tận cổng Đoan vương phủ.

Ngày cũ ngựa xe như nước, kẻ đến người đi đông như trẩy hội, giờ đây

lạnh lùng vắng vẻ, không bóng người thăm hỏi ngó ngàng. Đôi sư tử đá
chạm khắc trước cổng mất đi nanh vuốt trong sắc xám mờ mịt như sương
gió, lộ ra vẻ tiêu điều thê lương, cổng lớn sơn son thiếp vàng mở rộng, cấm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.