HỒNG NHAN LOẠN - Trang 452

quân ra vào nườm nượp, tới lui tất bật. Quy Vãn ngồi trong xe, tay chống
cằm, chăm chú theo dõi.

Hết rương nọ đến rương kia lần lượt được bê khỏi phủ Đoan vương, trên

mặt lính cấm quân bừng lên nụ cười tựa như hỉ hả, tựa như giễu cợt. Quy
Vãn thầm than, ngày thường đám quan binh đó muốn vào Vương phủ đều
nơm nớp lo sợ, đến nay đúng là thế sự đổi dời.

Rất lâu sau đó, từ trong Vương phủ lại áp giải ra một đám người, cả nam

cả nữ, áo quần gấm lụa, tổng cộng hơn hai mươi người, đặc biệt có một đứa
nhỏ chừng ba bốn tuổi, bị lính cấm vệ ép ra cửa sợ hãi khóc ré lên, tiếng
khóc thê thiết, làm tê tái lòng người. Quy Vãn trông kĩ đám người một lượt,
nhưng không thấy Đoan vương đâu, âm thầm kinh ngạc.

"Phu nhân..." Lâu Thịnh khẽ cất tiếng gọi, "Người xem bên kia, hình như

là Trạng Nguyên gia."

Bóng dáng một thiếu niên đột nhiên rơi vào tầm mắt Quy Vãn, kẻ cuối

cùng ra khỏi Vương phủ lại là hắn. Quy Vãn còn lờ mờ nhớ lần đầu tiên
thấy bộ dạng của hắn. Cậu thiếu niên dịu dàng, thanh nhã núp trong bụi cây
ngày ấy, thứ cảm giác trong suốt như nước khiết không vướng bụi phàm
ngày ấy, tất thảy đều là ảo giác thôi sao?

Lâm Nhiễm Y và Đốc vệ kinh thành cùng tiến lại, gã Đốc vệ xun xoe

buông lời ton hót tâng bốc đến tột đỉnh, thế nhưng Quản Tu Văn trước sau
vẫn một vẻ lãnh đạm như thường. Chẳng biết ba người họ đứng bên cửa bàn
những chuyện gì, chỉ biết chốc lát sau Đốc vệ kinh thành vội vã tránh đi.

Quả thực có chút cảm giác như không thể tin nổi vào mắt mình, Quy Vãn

vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực chứng kiến tất thảy mọi chuyện diễu qua trước
mắt, kẻ kia thực sự là cậu thiếu niên hồn nhiên, chân phương ngâm nga
"Xuân tứ" ngày trước sao? Lẽ nào chỉ khoác thêm tấm quan bào cũng đủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.