HỒNG NHAN LOẠN - Trang 487

cau mày, những muốn rút tay lại nhưng Trịnh Lưu vẫn giữ chặt, kiên quyết
không nhượng bộ một phân, y cúi đầu, nhấp ngụm rượu Tây Phượng ngọt
ngào như lụa óng chảy tràn trong ly ngọc. Ly ngọc cạn trơ đáy, y vẫn chẳng
chịu buông, khẽ nâng bàn tay đang bị khóa chặt kia, liếc thấy giọt rượu vì
manh động mà vương trên ngón tay Quy Vãn, Trịnh Lưu lại cúi đầu dán
miệng lên ngón tay trắng ngõn của nàng.

(*) Quỳnh tương: Rượu ngon, rượu quý.

Động tác thật dịu dàng, bờ môi đỏ mọng hợp cùng ngón tay ngọc ngà

thành một khối như tranh vẽ, diễm lệ đến quỷ dị. Tim Quy Vãn như nghẹn
lại, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền tới, cảm thấy Trịnh Lưu như
đang kề môi đặt nụ hôn lên vệt rượu vương, lòng liền hốt hoảng, bản thân
chưa kịp phản ứng, bàn tay đã dụng sức, giằng khỏi bàn tay cưỡng ép của
Trịnh Lưu. Chén ngọc không buông mà rớt, chạm đất liền vẳng lên thanh
âm vụn vỡ thanh thúy của ngọc nát. Trịnh Lưu ngẩn người, nhìn về phía
Quy Vãn, thật chuyên chú, thâm trầm, không chừa đường lui.

"Thanh khiết mà chẳng nhạt nhòa, nồng nàn mà không hoa mỹ, chua

chát, ngọt ngào, đắng ngắt, cay xé, thơm tho, bấy nhiêu dư vị hài hòa, thanh
khiết ngọt ngào, như trăng trong, như rượu nồng."

Nói rồi thản nhiên tự rút tay về, coi chuyện vừa rồi như chưa từng xảy ra,

Quy Vãn dẫu lòng bực bội cũng chẳng lộ ra, mím môi buông một tiếng phụ
họa theo: "Quả là rượu ngon."

"Trẫm đâu nói rượu..." Ánh mắt thâm trầm rơi trên mình Quy Vãn, Trịnh

Lưu ngâm nga tiếng thở than gợi tình, nửa đùa nửa thật.

Chợt đôi tiếng ho khan bật ra khỏi miệng Lý công công, phá vỡ tình cảnh

có phần ám muội này, Lý công công vờ hắng giọng, cất tiếng gọi khẽ:
"Hoàng thượng..." Lời chưa dứt, chợt nhìn thấy vẻ mặt nửa đùa nửa thật của
Trịnh Lưu, liền rùng mình, cảm giác bị dọa đến đần ngốc vừa rồi lại kéo tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.