HỒNG NHAN LOẠN - Trang 489

nói thẳng một lời cho xong.

Nhích gần hai bước, Trịnh Lưu mờ ám đưa tay nâng cằm Quy Vãn, ngón

tay nhè nhẹ mơn man thứ cảm giác mượt mà trong bàn tay, con ngươi thâm
trầm xoáy sâu vào mắt Quy Vãn, rù rì cất tiếng: "Phu nhân quá khiêm
nhường rồi... Rượu Tây Phượng này đúng là danh bất hư truyền, trẫm hình
như hơi say rồi..." Kinh ngạc với điều bản thân vừa buộc miệng thốt ra, tay
thoáng buông lơi, tay áo khẽ phất, Trịnh Lưu thối lui một bước, đôi mắt
chuyển hướng, thần thái trở lại như thường, một luồng sáng kỳ dị xoẹt qua
đáy mắt.

"Nếu còn tiếp tục cuộc cá cược này, trẫm cũng phải dốc toàn lực rồi, phu

nhân, Lâu Triệt mang phi tử của trẫm đi, hiện tại Cảnh Nghi cung trống
không, thời gian lâu dài, chẳng phải khiến người ta ngờ vực sao? Nếu phu
nhân còn ở trong cung này, chi bằng dời tới Cảnh Nghi cung, như vậy, trẫm
cũng có thể báo cho Lâu Thừa tướng tìm đến dùng lại chiêu cũ, không phải
sao?"

Biết y đang ám chỉ chuyện Lâu Triệt dắt Huỳnh phi đi khỏi Cảnh Nghi

cung, cắn răng khinh hận, Quy Vãn vẫn không lên tiếng.

"Tư thái của phu nhân không thua kém trăng trong, vậy cứ đặt tên cho

điện chính của Cảnh Nghi cung là 'Ẩn Nguyệt điện' đi." Giọng nói lạnh lẽo
như không vương vấn chút cảm tình nào, liền phân phó cho Lý công công
chủ quản trong cung.

Lý Dụ hốt hoảng ngẩng đầu, không dám lên tiếng đáp trả. Trong cấm

cung này, tên điện chỉ ban cho các bậc phi tử, tình cảnh hiện tại là gì đây
chứ? Cảm thấy hôm nay Hoàng thượng hành động đều vượt xa khuôn phép
thông thường, không thể xét đoán, đột nhiên lại thấy ánh mắt bén nhọn của
Trịnh Lưu lướt qua, lòng run rẩy không thôi, hắn vội vã gật đầu vâng dạ,
nào dám đa nghi nhiều sự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.