HỒNG NHAN LOẠN - Trang 518

năm nay không ai ở, Quy Vãn không nhịn được phải lên tiếng hỏi, lòng
ngập mối hoài nghi.

“Bên cạnh là thiên điện phía Tây của Sùng Hoa cung.” Hoàng hậu không

bận tâm lắm, rút chiếc khăn gấm phủi sạch bụi bẩn bám trên bàn, cẩn thận
lau chùi ghế ngồi, rồi tỉ mỉ giải thích: “Trước kia Thái hậu đích thân bố trí
mật thất này, có thể thấy tất cả những gì xảy ra trong đại điện.”

Chú tâm tới bức tranh sơn thủy treo trên tường, không hề giăng bụi, khác

hẳn khung cảnh trong phòng, Quy Vãn liền tiến lại gần, cẩn trọng đánh giá,
khi ấy mới nhận ra, trên bức tranh bị đục một lỗ, vừa đủ cho mắt nhìn qua,
khung cảnh đại điện từng gặp Trịnh Lưu hiện ra trước mắt, rõ mồn một.
Lòng thầm rầu rĩ, cấm cung này kiến tạo tinh xảo, có nói khéo hơn cả trời
cũng không quá lời.

Hoàng hậu chẳng biết lấy đâu ra một ấm trà, đặt lên bàn, rót đầy hai

chén, buông một tiếng thở nhẹ, nói với Quy Vãn: “Bọn họ sẽ đến đây thôi,
chúng ta cứ bình tĩnh chờ ở đây đi.”

Quy Vãn thấy dáng vẻ ung dung thản nhiên của Hoàng hậu, cũng hé nở

một nụ cười bình thản, cứ nói đàn ông bày mưu tính kế nắm giữ cả thiên hạ,
hiện giờ xem ra, phụ nữ động tĩnh tự biết, khuất sau rèm nhưng mưu chước
ứng biến cũng chẳng hề kém cạnh. Tự nhiên ngồi xuống, nhấp một ngụm
trà xanh, chống cằm an tĩnh đợi chờ.

Thời gian đợi chờ dường như kéo dài đằng đẵng, hương trà đã phôi pha

không biết bao nhiêu, trong điện vẫn im phăng phắc không một bóng người.
Quy Vãn nhàn hạ nhìn khắp bốn phía, cẩn trọng, nét mặt bình tĩnh không
gợn sóng, nhưng đáy lòng có chút dao động không nói thành lời.

“Lâu khanh còn nhớ rõ chốn này chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.