HỒNG NHAN LOẠN - Trang 529

Kiên định lắc đầu, Quy Vãn nở nụ cười như vầng trăng non cong cong:

“Ta không phải phượng hoàng, lấy cái gì vào nhà Đế vương, cảm tạ ý tốt
của nương nương, ta nhận không nổi.”

Im lặng một thoáng, Hoàng hậu bật cười thành tiếng, tiếng cười cất vang

vọng, tựa như vui vẻ lại như muộn sầu, tiếng cười lanh lảnh từng tràng,
ngay cả Lâu Triệt đứng cách xa vẫn nhịn không đặng hướng ánh mắt nghi
ngại trông lại. Khó khăn lắm mới ngừng cười, Hoàng hậu nghiêm túc nhìn
Quy Vãn: “Được... Được lắm, quả là lanh lẹ hơn người, chỉ riêng tư thái
hào sảng, thế gian này mấy người sánh kịp... Là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng
quân tử rồi...”

Người đàn bà ngồi trên ngôi quốc mẫu cao vời vợi vừa dứt lời, nước mắt

lưng tròng, cặp mắt vằn đỏ, Quy Vãn thấy vậy, lòng không khỏi xót xa, dịu
dàng khuyên nhủ: “Nương nương chớ nghĩ ngợi nhiều, đường đã tới cùng,
không thể đưa tiễn thêm nữa, mau hồi cung đi thôi.”

Thấy xe ngựa tướng phủ đã chờ ở cuối đường từ bao giờ, còn có thị vệ

hộ tống một bên, Hoàng hậu ngơ ngác gật đầu, mở miệng như còn muốn
nói gì đó, cuối cùng đành mím môi nín lặng. Lâu Triệt tiến lên trước, kinh
ngạc nhìn Hoàng hậu, nắm lấy tay Quy Vãn, buông lại một câu “Hoàng hậu
nương nương, xin cáo từ!”, rồi lập tức bước thẳng. Hoàng hậu còn ngơ ngác
đứng đó bỗng nhiên choàng tỉnh, rảo bước tiến lại, giữ chặt lấy Quy Vãn, kề
sát tai nàng, thì thầm: “Đi theo lối cổng Huyền Dục, ngàn vạn lần không
được đi qua cổng Huyền Cát, nhớ kỹ.”

Quy Vãn kinh ngạc nhìn Hoàng hậu, ánh mắt đen láy đảo qua, dường

như đã đoán được chút ít huyền cơ ẩn trong lời nói, nỗi ấm áp dâng lên,
trăm mối cảm xúc quay cuồng trong lồng ngực.

“Cảm ơn người... Tỷ tỷ...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.