HỒNG NHAN LOẠN - Trang 537

Địch ta... trong khoảnh khắc khó có thể phân rõ...

Vì sao nàng phải cứu y chứ? Người có mặt ai nấy đều giật mình, tất cả

đều băn khoăn.

Lâu Thịnh run rẩy ôm lấy thân thể Lâm Nhiễm Y, khuôn mặt méo mó

biến dạng không còn nhận ra biểu cảm gì nữa, vết thương trên mặt không
ngừng chảy máu, cặp mắt trợn trừng trống rỗng, chỉ còn một trời kinh
hoàng và hối hận. Bàn tay vuốt ve tấm lưng Lâm Nhiễm Y, trên đó còn găm
chặt ba mũi tên xuyên tim, xé nát con ngươi y, tâm can y, muốn đưa tay
nắm lấy đuôi tên, chợt phát hiện tay run rẩy đến mức mất hết kiểm soát.

Người trong lòng y lại gắng gượng vươn tay lên, máu đỏ đã thấm đẫm áo

giáp đen, sức tàn lực kiệt mới vươn được tay tới mặt Lâu Thịnh, khó khăn
lắm mới nở được một nụ cười: “Mệt rồi?”

Tất cả đều tan trong một lời này...

Kỳ thực nàng còn rất nhiều chuyện muốn nói, nói y sau này phải nhớ

mặc áo giáp bên trong áo vải, giao tranh nguy hiểm, nhất định phải biết bảo
vệ bản thân, anh chàng lỗ mãng đầu óc giản đơn này làm sao có thể chú tâm
những chuyện đó. Còn muốn nói y hãy bỏ qua những mặc cảm dòng dõi đi,
bởi vì nàng chẳng màng chuyện đó... Muốn nói y đừng luyện võ mỗi buổi
sáng sớm nữa, đêm khuya sương dày, hàn khí dễ phương hại thân thể... Còn
muốn... Muốn y làm thật nhiều chuyện cho nàng... Có điều, chẳng còn cơ
hội...

Lâm Nhiễm Y từ từ nhắm mắt, chẳng nói thêm lời nào, mỉm cười, dần

dần cắt đứt mọi mối liên hệ với thế giới này, sợi dây sinh mệnh đến đây đứt
đoạn, không còn dấu tích...

Tất thảy người có mặt chỉ biết chết lặng đứng nhìn, không hé nửa lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.