HỒNG NHAN LOẠN - Trang 551

“… Ta là cô nhi, tiên phụ trước kia vốn làm một chức nhỏ phụ tá Thái tử,

lúc ta còn nhỏ người sớm tạ thế, không lâu sau mẫu thân cũng đi theo. Ta
đợi chờ mười năm đằng đẵng trong phủ Thái tử, cuối cùng mới đợi đến
ngày đậu Trạng nguyên, vinh danh bảng vàng.”

Quy Vãn sửng sốt rất lâu, giọng nói bên tai vẫn bình thản, tựa như nói

chuyện gì đó chẳng liên quan đến bản thân, cớ gì khiến nàng thấy xót xa
nhói lòng đến vậy? Vốn tưởng chàng xuất thân cao quý vinh hiển, giờ đây
mới biết, mình đã sai lầm to. Mười năm trời thoáng qua một câu chàng nói,
nàng lại có thể mường tượng ra cuộc sống của một đứa bé con chơ vơ
không nơi nương tựa, giữa vòng vây minh tranh ám đấu trong phủ Thái tử
ra sao. Mười năm, giằng co giữa nghịch cảnh, lại thêm mười năm nữa, chìm
nổi giữa quan trường… Hai mươi năm ròng đổi lấy quyền thế hôm nay,
không cam chịu như vậy, không nỡ rời như thế…

Cho nên, quyền thế, địa vị, phú quý, nâng lên rồi, khó lòng buông

xuống…

Nhàn nhạt bình thản, mấy lời đơn giản kể trọn thân thế, như gió thoảng

mây trôi, Lâu Triệt mỉm cười nhìn nàng, gằn từng chữ: “Ta từng có lời thề,
nhất định phải đứng trên vạn người, cho dù có đứng dưới một người, cũng
không cho phép hắn có thể làm gì ta, hiểu không?”

Lời giải thích nhẹ nhàng ấy không làm Quy Vãn trút được gánh nặng,

ngược lại còn khiến nàng chấn kinh, thật sự không dám tin, ánh mắt xoáy
sâu lấy người kia, thanh tao ôn hoà, nho nhã dịu dàng, trượng phu của nàng
một thân áo xanh man mát, tuấn tú phi phàm, rõ ràng một bậc công tử hào
hoa, có điều tròng mắt thâm trầm u ám không thấy đáy kia, quay cuồng
nóng rực lên một thứ tên gọi “dã tâm”, vì thế mới khiến chàng hô mưa gọi
gió, âm thầm cùng Hoàng đế tranh phong giữa triều đường, đùa bỡn quyền
mưu, dần dần ngây ngất mê say sức hấp dẫn của quyền thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.