HỒNG NHAN LOẠN - Trang 552

Cuộc đời chàng, đi liền với một chữ - “Quyền”.

Lòng mỗi lúc một nhói đau, Quy Vãn cau mày, xót xa phủ ngập toàn

thân, trầm ngâm một lát, nhỏ tiếng hỏi, giọng nói pha lẫn run rẩy: “Còn
Huỳnh phi thì sao?” Đây vốn là cây gai bị vùi sâu trong lòng nàng, nàng lờ
nó đi, nhưng chỉ cần không chú tâm tới nó sẽ đâm vào tâm can, chưa bao
giờ mông lung đến thế, cô gái kia bất luận về phương diện nào đều ngang
tài ngang sức với nàng, khiến nàng lần đầu tiên trong đời cảm thấy luống
cuống đối mặt. Hôm nay còn không nhịn được, muốn hỏi đến cùng, lòng
của nàng, loạn rồi sao?

Lâu Triệt trước tiên im lặng, sau đó mỉm cười, càng cười càng thoải mái,

cười vẻ mặt không tự nhiên của Quy Vãn, nhưng chàng hình như rất thưởng
thức chuyện đó, không chịu bỏ qua bất kỳ thần thái gì dù là nhỏ nhất của
nàng.

Hỏi rồi, cuối cùng nàng cũng chịu mở miệng… Nàng bắt đầu chịu quan

tâm rồi ư?

Nghĩ vậy, Lâu Triệt cảm thấy một niềm an tâm và kiên định nơi đáy

lòng, nhớ lại hai năm trước, vừa bắt đầu quen nàng, thành thân, nàng lại
phóng túng tiêu sái, cơ hồ khiến chàng lầm tưởng nàng là tiên tử trong xác
phàm trần, chàng bao lần nghi hoặc rồi ngạc nhiên, âm thầm chậm rãi quan
sát nàng, rồi đến lúc chính chàng cũng không hề nhận ra, mình bắt đầu
chuyển hết mọi quan tâm đến nàng, biết nàng thích ăn gì nhất, thích trang
sức kiểu gì, thường hay làm gì, từng chút từng chút, âm thầm ngấm vào tâm
trí chàng, chàng dâng tặng tất cả những gì nàng yêu thích nhất, ban đầu vốn
chỉ muốn bồi thường cho nàng, sau đó dần dần đổi khác…

Nhận ra mình yêu nàng, còn nàng, vẫn mãi do dự, thậm chí còn bài xích,

chàng đã hoảng hốt biết bao nhiêu, cho nên chàng lấy lòng nàng, cưng
chiều nàng, bảo vệ chở che nàng như báu vật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.