HỒNG NHAN LOẠN - Trang 554

“… Dẫu rằng không được nghe chính miệng nàng nói một lời ghen

tuông, ta cũng thoả mãn rồi.” Giọng của Lâu Triệt trầm xuống vài phần,
trong giọng nói khàn khàn mang theo chút đè nén, sóng tình âm thầm cuộn
trào.

Nghe vậy, Quy Vãn cười nhẹ nhàng như gió Nam ấm áp, chủ động

nghiêng người, chính vào lúc ánh mắt Lâu Triệt nhìn xuống, bờ môi đón
lấy, nàng nhẹ nghiêng đầu, khi môi chàng lướt qua, hơi thở hoà lẫn nhau,
mang theo chút ám mị dụ tình, nhưng lại không cho phép chàng chạm tới,
gương mặt vui vẻ tươi cười, thúc giục: “Phu quân còn chưa trả lời thiếp?”

Ánh mắt lấp loáng, dừng lại trước làn thu ba long lanh mị hoặc của nàng,

trước dung nhan tú lệ như hoa yêu kiều của nàng, bàn tay vọng động, chiếm
lấy thân thể nàng, hung hăng phủ lên bờ môi nàng, mang theo niềm say sưa
ngây ngất, mặc ý quấn quýt một phen, chàng mới thoả mãn buông nàng ra,
ánh mắt nhìn nàng càng thêm chuyên chú, càng thêm sâu thẳm, gần như
muốn khiến người ta chìm đắm trong cái nhìn mị hoặc không đáy ấy.

Điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp, chàng mới lên tiếng lần nữa.

“… Gặp Diêu Huỳnh lần đầu trong phủ Thái tử, khi ấy ta vừa mới đậu

Trạng nguyên…” Lần đầu tiên thẳng thắng kể cho Quy Vãn nghe, không hề
giấu giếm, trong lòng thậm chí có chút cảm giác như được giải thoát, người
phụ nữ này là thê tử của chàng, vốn nên là người cùng sẻ chia hết thảy,
cùng lúc thuật lại quá khứ đã xa, chàng đột nhiên cảm thấy xúc động, muốn
hỏi nàng, người vợ kết tóc, có thể nắm tay nhau cùng bước tới già?

Như mộng…

Như say…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.