HỒNG NHAN LOẠN - Trang 575

chuột chết, thấy Phượng hoàng bay qua, tưởng nó muốn tranh với mình,
liền kêu lớn một tiếng những muốn doạ nó

(*)

.’.”

(*) Mượn ý từ chương “Thu Thuỷ” – một chương trong phần Ngoại thiên thuộc “Nam Hoa

kinh” tương truyền là của Trang Tử.

Thanh âm du dương uyển chuyển như tiếng ngọc lanh canh, chuyện xưa

vốn đã quen thuộc giờ đây nghe lại thấy một thứ tư vị khác biệt. Quy Vãn
mỉm cười nhìn ba người, thầm ám chỉ, thứ quyền thế các người trăm
phương ngàn kế tranh đoạt, rốt cuộc là vàng? Là bạc? Là trân bảo? Có lẽ
trong mắt kẻ khác, chẳng qua chỉ là xác một con chuột chết mà thôi…

Nghe xong câu chuyện, sắc mặt Đoan vương trầm xuống, mắt nhìn chằm

chằm vào Quy Vãn, Nam Quận vương cũng sa vào trầm tư, mọi người
trong phòng đều nhận ra hàm ý trong lời nói của nàng, nhất thời trầm ngâm,
tựa như xúc động, lại tựa như bị người khác nói toạc tâm tình chôn giấu
trong lòng.

“Phu nhân cũng thật tiêu sái, lấy con chuột chết để đánh đồng với quyền

thế…” Đoan vương gượng cười, trầm giọng nói.

Quy Vãn không lạm bàn, đến lượt Nam Quận vương tươi cười lên tiếng:

“Trang Tử cố nhiên thoát tục hơn người, phu nhân tích xưa kể lại càng sâu
sắc động lòng người, bổn vương thụ giáo.”

Thấy thái độ chân thành của y, rõ ràng là ngẫm nghĩ kĩ càng mới lên

tiếng, Quy Vãn chau mày, không ngờ được so với Đoan vương, Nam Quận
vương này càng là một nhân vật đáng nể. Nàng “phì” một tiếng, bật ra nụ
cười thanh lệ: “Chẳng qua là chút tích xưa mà thôi, làm gì có thật chứ.”

Bầu không khí lặng câm tan biến nhờ tiếng cười của nàng, Đoan vương

và Nam Quận vương cũng bật cười theo, lòng họ thoáng lạnh giá, mơ hồ
đoán ra Quy Vãn đã nghe được toàn bộ câu chuyện của mình, song nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.