HỒNG NHAN LOẠN - Trang 577

“Ồ?”

Quy Vãn khẽ mỉm cười nằm trong lòng chàng, về trách nhiệm, nàng đã

hết lời khuyên nhủ, biết rõ chàng sẽ chẳng bao giờ thay đổi chủ ý, nàng
cũng chẳng biết làm sao. Về tình cảm, nàng chỉ biết có phúc cùng hưởng có
hoạ cùng chia, không rời không bỏ. Từ nay về sau, dẫu cho phong ba bão
táp, thế cục thiên hạ có ra sao, nàng đã làm hết sức có thể rồi, rốt cuộc
không còn gì đè nặng trong lòng nữa.

“Quy Vãn…”

“Sao vậy?”

“… Nàng xem kìa, trăng sáng lắm…”

Quy Vãn ngẩng đầu kinh ngạc, phát hiện ánh mắt Lâu Triệt sáng rực,

dáng vẻ thật cao hứng, dường như có chút ngại ngùng, nhịn không được,
nàng bật cười thành tiếng…

Người đàn ông quyền thế át vua vượt dân thảng hoặc lộ ra vẻ thanh

thuần này… Là phu quân của nàng…

***

Nửa năm sau.

Tướng phủ náo nhiệt phi thường, ngựa xe như nước, người chen chúc

nhau đông đúc như nêm, dòng người tấp nập đổ xô vào, rước lấy bao nhiêu
cái nhìn tò mò của dân chúng kinh thành, từng chậu từng chậu hoa cỏ tươi
tốt chuyển vào trong phủ. Khi ấy đang lúc cuối xuân đầu hè, anh đào sắp
hết mùa, vườn hoa bắt đầu thưa thớt bóng đua chen, chỉ còn duy nhất thược
dược đơm bông rực rỡ, bây giờ hoa khắp nơi nô nức chuyển đến trước sau
chỉ có một loài, thược dược

(*)

. Đúng là tưng bừng nở rộ, tươi đẹp yêu kiều,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.