HỒNG NHAN LOẠN - Trang 576

nói cười thật tự nhiên, lời nói dẫu tỏ vẻ như vô tình nhưng ngấm ngầm ảnh
hưởng tới không khí xung quanh.

Tâm tư ai nấy đều lay chuyển, Lâu Triệt trước sau không nói một lời,

nắm tay Quy Vãn thắt chặt quyết không buông lơi. Quy Vãn đứng lên, nhìn
quanh một lượt: “Quy Vãn không quấy rầy chư vị nữa, thứ lỗi không thể
bồi tiếp thêm.” Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâu Triệt chờ chàng buông
tay mình ra, nàng mỉm cười nhàn nhạt, dời gót sen, rời khỏi phòng nghị sự.

Mới ra đến cửa, hơi lạnh tràn đến tấp thẳng vào mặt, hoàn toàn không

còn vương vấn chút ấm áp trong phòng, Quy Vãn ngẩng đầu nhìn vầng
trăng trong trơ trọi lơ lửng giữa thiên không. Rất lâu sau vẫn không động
tĩnh, chỉ thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân, nàng quay đầu, thấy Lâu
Triệt đã gần ngay trước mặt.

Tay lại bị chàng nắm chặt lần nữa, trăng sáng vằng vặc nhưng mắt chàng

còn sáng hơn trăng: “Quy Vãn, không thể…”

“Không thể?”

Lâu Triệt vòng tay ôm lấy eo thon của nàng, chặt chẽ không một kẽ hở,

chẳng nén được kích động: “Không thể quên ta, với nàng, ta sẽ không bao
giờ buông tay, nàng biết không?” Chuyện xưa kể lại, là Quy Vãn nói chàng,
sao chàng không hiểu thâm ý trong đó, nhớ lại nàng nói lúc trước, chàng lại
thấy chút hoảng hốt pha lẫn buồn bực.

Quy Vãn dựa vào lòng chàng, túm lấy vạt áo, nhẹ giọng nói: “Dân gian

có câu cách ngôn.”

“Sao?”

“Thuyền theo lái, gái theo chồng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.