HỒNG NHAN LOẠN - Trang 589

“Đáng tiếc lúc này không có ung nhọt, muốn chặt tay, lẽ nào là sáng

suốt?”

Tranh đoạt với Lâu Triệt, nguy hại đến triều đình, trải qua một trận can

qua, hai phe đều tổn thất nặng nề. Kết quả như vậy, cho dù là Thiên tử cũng
chẳng thể thoải mái chấp nhận được.

“Không có cánh tay này, trẫm đây có thể tìm một cánh tay khác thay thế,

thiên hạ này, lẽ nào không ai thay thế được Lâu Triệt hay sao?” Tựa như
châm chọc cho sự khờ dại của Quy Vãn, Trịnh Lưu nhẹ nhàng giảng giải,
lời lẽ ẩn giấu lạnh lùng.

Nghe tiếng đàn thấu tình ý ẩn giấu, Quy Vãn lập tức nghĩ tới chàng thiếu

niên thanh thuần như nước kia, được Hoàng thượng trọng dụng, giữa triều
đường hiển lộ tài năng, dần dần nắm được vị trí nhất định, dẫu rằng chưa
đến mức gây nguy hại tới Lâu Triệt, nhưng nhớ tới nguyên nhân khiến hắn
tiến nhập quan trường, nàng vẫn khó có thể thoải mái. Trầm tư một lát,
quên bẵng trả lời câu hỏi của Hoàng thượng.

Đến tận khi Trịnh Lưu đăm đăm nhìn nàng, hỏi: “Không ai có thể thay

thế được Lâu Triệt ư? Tất cả những gì hắn có thể cho, trẫm đều có thể…”

***

“Phu nhân… phu nhân!” Tiếng gọi già nua xen lẫn âu lo của lão quản gia

vượt tường vọng tới, thấp thoáng lúc xa lúc gần, lọt đến tai Quy Vãn, tựa
như tiếng vọng trời cao, giải quyết được tình thế bức bách trước mắt của
nàng. Ngoài hẻm thấp thoáng bóng thị vệ, tất thảy hướng cả về phía xe
ngựa.

Mắt thấy thị vệ đang xông tới, Quy Vãn thầm nghĩ, lúc này đúng là cơ

hội tốt để thoát thân, những muốn xoay người rời gót, nhưng chân vừa nhúc
nhích cảm giác tê dại xộc lên, nhấc chân khó nhọc. Giữa lúc trì hoãn ấy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.