HỒNG NHAN LOẠN - Trang 612

phủ Thái Tử, sau này mới hay, chàng bất quá chỉ là một thực khách địa vị
thấp hèn.

Nhưng chính một thiếu niên yếu ớt như vậy lại ngày ngày cần mẫn

nghiền ngẫm sách sử, bày ra thứ nghị lực quyết tâm mà kẻ học võ như y còn
thua xa… Từ ngày đó, y nhận ra, cậu thiếu niên tuấn tú này có tiềm chất để
thành công.

Mười lăm tuổi thi đậu trạng nguyên, khi ấy cả kinh thành cơ hồ đều chấn

động xôn xao.

Dáng vẽ đôi mươi, áo gấm mũ ngọc, thoắt vọt lên ngựa, phong lưu tuấn

nhã.

Rồi đến khi dòng người đổ xô tới xem đạp cửa phá rào là lúc y nhận ra

cậu thiếu niên kia bắt đầu đổi khác, nụ cười bắt đầu treo bên khóe miệng,
nụ cười như gió xuân, mà ánh mắt trong veo kia cũng dần dần mất đi, thế
vào đó là màu thâm trầm như hồ sâu thăm thẳm.

Trở thành phụ tá tín cẩn bên cạnh Thái tử là điều tất lẽ dĩ ngẫu, còn chính

y, trở thành cận vệ của chàng, chứng kiến chàng từng bước từng bước đến
gần trung tâm quyền lực, chứng kiến chàng ban đầu còn hồi hộp căng
thẳng, sau này mỗi lúc một lão luyện.

Tham vọng, khi đến gần quyền lực rồi sẽ giống trái cầu tuyết, càng lăn

càng lớn. Khiến cho Thái tử phải kiêng dè, thậm chí động sát tâm, mà cậu
thiến niên kia sau hai năm lăn lộn quan trường cũng nhận ra hiểm nguy,
chộp lấy thời cơ, quay sang phò tá Thái hậu, bày mưu hiến kế cho người,
khi Thái tử bệnh mà chết, Thái hậu chuyên quyền, chàng thiếu niên kia đã
từ một con chim non yếu nhược vươn cánh bật lên thành một hùng ưng
dũng mãnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.