HỒNG NHAN LOẠN - Trang 631

Quản gia không lên tiếng, chỉ có Lâu Thịnh gật đầu: “Thưa đã chuẩn bị

xong, có điều thưa Tướng gia, làm vậy…”

“Đủ rồi.” Cắt ngang lời y, Lâu Triệt có vẻ mất kiên nhẫn, sức khống chế

ở phương Nam đã không còn mạnh được như trước, ba Thái thú bị giết làm
tan tành nỗ lực suốt mấy năm ròng của chàng, đến giờ tình thế đã thành như
vậy, không cho phép chàng do dự thêm nữa. Sống mũi đột nhiên lành lạnh,
chàng ngửa đầu, bầu trời tối đen phấp phới những hạt tuyết li ti, chầm chậm
tung bay giữa không trung, bao nhiêu đình gác lan can tinh xảo trong
Tướng phủ giờ đây nhuốm cả một màu tuyết trắng, lung linh, cảnh đẹp như
vậy khiến người động lòng.

“Tướng gia!”, thừa dịp chàng thoáng phân tâm, Lâu Thịnh tiến lên mấy

bước, hai tay dâng lên một vật gì đó: “Đây là đồ hôm kia Lâm phủ đưa tới,
nói là giao cho Tướng gia hoặc phu nhân, hôm qua thấy Tướng gia còn bận
lòng, cho nên…”

Nhận lấy thứ Lâu Thịnh đưa lên, là một phong thư cùng một khối ngọc

trắng hơn tuyết. Lâu Triệt thoáng trầm ngâm, mở phong thư ra. Bên trong
không có thư, chỉ thấy một mẩu giấy nhắn, mở ra nhìn vẻn vẹn hai chữ
“Một năm”. Lật đi lật lại mẩu giấy cũng chỉ thấy hai chữ này, Lâu Triệt cau
mày không đoán nổi hàm ý ẩn sau đó, lại nhìn khối ngọc kia, khắc hoa văn
như ý, ở giữa khắc một chữ “Lâm”, rõ ràng là lệnh bài của Lâm phủ.

Nghĩ thật kỹ, Lâu Triệt mặt không đổi sắc, cất tấm lệnh bài vào trong tay

áo. Quản gia ở bên một mực khuyên nhủ, tuyết lớn, chớ đứng lâu hại đến
thân thể.

Không màng tới lời khuyên của quản gia và Lâu Thịnh, vẫn đứng lặng

trong sân, đến tận khi khắp sân phủ một tầng trắng bạc lấp lánh, chàng mới
thản nhiên lên tiếng: “Quy Vãn nhất định sẽ thích cảnh này lắm!” Rồi
không đợi Lâu Thịnh và lão quản gia kịp phản ứng, chàng đi thẳng về phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.