HỒNG NHAN LOẠN - Trang 635

ầng ậng vành mắt, nhưng gắng gượng không để rơi xuống. Cắn chặt môi
đến trắng bệch, chợt thoáng hiện sắc máu, khóe môi bị nàng cắn rỉ máu,
không tô mà đỏ, Lâu Triệt trông thấy kinh hãi.

“Đừng khóc, ta sẽ có cách bảo toàn bản thân để trở ra. Bí đạo trong

hoàng cung, ta được đích thân Thái hậu truyền dạy, ngay cả đương kim
hoàng thượng cũng không thể rành rẽ bằng ta, ba tháng thôi, cho ta ba
tháng…”

Cửa sổ trong phòng khép chặt, Quy Vãn nhìn chằm chằm vào Lâu Triệt

đến xuất thần, trăm ngàn ý niệm xoẹt qua, xoay vần trong lòng nàng, thế
nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng, lòng đau như cắt, chưa từng ngờ được
sẽ có ngày phải đối mặt với tình cảnh này. Giờ đây trực tiếp đối mặt, cũng
chẳng biết là hối hay hận…

“Tướng gia, phu nhân, tất cả đã chuẩn bị xong rồi.” Tiếng Lâu Thịnh từ

bên ngoài truyền tới, hai người trong phòng đều âu sầu.

Siết chặt bàn tay, Quy Vãn bị Lâu Triệt kéo đi, nàng hoảng hốt, muốn mở

miệng, Lâu Triệt mặt mũi xanh xao cầm lấy tấm áo lông chồn vùng địa cực
đang vắt bên giường, quấn chặt lên mình Quy Vãn, ánh mắt nghiêm nghị
không cho phép cự tuyệt.

Hai người cùng ra khỏi phòng, tuyết bay đầy trời, nhuộm trắng khắp

chốn, đất trời một mảnh trắng xóa. Lâu Thịnh, quản gia, Linh Lung, Như
Minh, Như Tình đã đứng chờ trong sân từ lúc nào, vì chờ quá lâu, ai nấy
mình phủ một tầng sương trắng.

Bông tuyết đậu xuống gương mặt, tan chảy, rớt xuống đất không biết là

tuyết hay lệ, Quy Vãn bị Lâu Triệt lôi thẳng ra sân, người đàn ông ngày
thường vốn răm rắp nghe theo ý nàng, hôm nay đột nhiên quả quyết khác
thường, mình mẩy đã sớm không còn nhận ra cảm giác gì nữa, hơi lạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.