HỒNG NHAN LOẠN - Trang 636

ngập lòng, còn lạnh hơn cả tuyết băng ngoài kia, tầm mắt mông lung mơ
hồ, không biết bị thứ gì lọt vào.

Năm nay tuyết rơi sớm đến thế…

Giữa lúc mọi người túm tụm không nói không rằng tiến thẳng đến cổng

Tướng phủ, ba chiếc xe ngựa đã đợi sẵn ở đầu đường. Quy vãn trông thấy,
thân mình co rụt lại, không chịu nhúc nhích thêm nửa bước. Lâu Triệt quay
sang nhìn nàng, giữa trời tuyết bay lả tả, ánh trăng mờ mờ soi tỏ nét mặt
đau đớn của chàng. Một tay siết mạnh eo Quy Vãn, mạnh mẽ kéo thẳng
nàng ra ngoài, cố tình không nhìn tới sắc mặt thương tâm của nàng.

“Phu quân à…” Trước xe ngựa, Quy Vãn nắm lấy tay Lâu Triệt, kiên

quyết không chịu buông ra, biết rõ mình rời đi lúc này là giải quyết được
nỗi lo ngày sau cho chàng, có điều tay vẫn tận lực với về phía cảm tình.
Buồn rầu khẽ gọi một tiếng, bao nhiêu xót xa trong lòng đều cuộn lên,
không nhịn nổi nữa, nước mắt ròng ròng tuôn, nghẹn ngào không nói nên
câu.

Ôm lấy Quy Vãn đẩy lên chiếc xe ở chính giữa, mười đầu ngón tay vẫn

còn dây dưa không buông, sít sao không một kẽ hở, Lâu Triệt từng chút
từng chút tách bàn tay Quy Vãn ra, thấy khuôn dung đẫm lệ của Quy Vãn,
gương mặt cứng đờ thoáng chùng xuống, đau đớn vuốt ve gương mặt nàng,
chỉ cảm thấy lạnh giá như băng, hòa với nước mắt bỏng rát, đốt cháy tay
chàng.

“Quy Vãn, đừng sợ, ba tháng thôi, ta nhất định sẽ tới đón nàng.” Chàng

sao nỡ để nàng phải rơi lệ, giờ khắc này, thấy nàng không nén nổi thương
tâm, với chàng chẳng khác nào sự trừng phạt, “Đừng khóc.” Lệ trên tay mỗi
lúc một nhiều, chàng hốt hoảng.

Miễn cưỡng kiềm chế tinh thần, ánh mắt Quy Vãn khóa trên mình chàng:

“Đừng phụ thiếp…” Đừng phụ lời thề, ba tháng ngắn ngủi qua đi trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.