HỒNG NHAN LOẠN - Trang 637

chớp mắt, nhưng cuộc đời này, sinh tử của nàng cũng theo đó mà đi.

Mỉm môi, lộ ra một nụ cười tuấn tú, Lâu Triệt vô cùng kiên định gật đầu,

tuyết bay trắng trời, lúc xoay lúc chuyển, đậu trên vai, trên tay, trên tóc, Lâu
Triệt lấy trong tay áo ra một khối lệnh bài bằng ngọc, nhét vào tay Quy
Vãn, dặn dò: “Thứ này có thể dùng trên đường.” Phương Bắc là địa bàn của
quân lính Lâm gia, so với lệnh bài của Tướng phủ, thứ này hữu dụng hơn.

Gió tuyết càng dữ, trước mắt Quy Vãn bắt đầu thấy mông lung, muốn bắt

lấy tay Lâu Triệt nhưng chàng đã rút tay về, quay đầu lại, lệnh cho người
dưới bắt đầu hành động.

“Phu quân…”

Cố tình lờ đi tiếng gọi của Quy Vãn, chỉ sợ một khắc mềm lòng, rốt cuộc

không thể đi nổi. Lệnh cho mọi người lên xe, Như Minh, Như Tình một xe,
Linh Lung một xe, ba chiếc xe ngựa chỉ có một chiếc chở Quy Vãn chạy
thẳng về phía Bắc, hai chiếc còn lại chỉ để tung hỏa mù đánh lạc hướng kẻ
địch.

Lâu Thịnh tiến lên trước, Lâu Triệt không cần phải phân phó, chỉ bình

thản nhìn y, giữa tuyết lớn trùng trùng, vết sẹo kia cũng mờ đi không còn
thấy rõ nữa, Lâu Thịnh cũng không nói, trịnh trọng gật đầu. Chủ tớ hơn
mười năm, y tất nhiên biết Lâu Triệt vừa phó thác điều gì cho mình, y im
lặng gật đầu, không nói cũng đủ để Lâu Triệt hiểu, y sẽ dùng cả tính mạng
mình bảo vệ cho phu nhân.

Ngửa đầu nhìn bầu trời, vòm không mênh mang, tuyết trắng phiêu diêu,

Lâu triệt không hề trông lại, chỉ một mình đơn độc đứng đó, nghe tiếng
bánh xe lộc cộc vang vọng, trước mắt là một mảng trắng xóa. Nghe tiếng xe
đã đi thật xa, chàng mới quay đầu, trên nền đất trắng xóa còn lưu lại những
vết liền lạc kéo dài mãi về phương xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.