vậy, cũng vừa hay giấu được tiếng vó ngựa, chúng ta một đường kéo xuống
phía Nam, ba ngày sau, nhất định phá được Lâm Thụy Ân.”
Giọng hắn sang sảng, trước quân doanh im bặt như tờ, quân lính đã được
các tướng lĩnh phổ biến kế hoạch hành động lần này, giờ đây nghe được
tiếng hô sang sảng của Gia Lịch, đều giương cao trường mâu trong tay, hét
vang: “Nỗ tộc tất thắng, tất thắng!”
Khắp núi non rền vang tiếng thét gào, từng đợt từng đợt, vọng thẳng tới
trời cao.
Lúc mặt trời đứng bóng cũng là lúc Nỗ quân bắt đầu hành động, kỵ binh
đi trước dẫn đường, trang bị áo giáp trường mâu chầm chậm lướt qua một
dải bình nguyên. Hàng ngũ sắp xếp chỉnh tề, dòng người nhất nhất nối đuôi
nhau tiến bước thành một đoàn dài dặc đen đúa vắt ngang thế giới ngút
ngàn sắc trắng, hướng thẳng về phía Đốc Thành.
Cuộc tiến quân ấy vén màn cho “Cuộc chiến Ngọc Đốc” thảm khốc, mà
dân chúng tại Đốc Thành vẫn không hề hay biết. Đang độ tháng Giêng, còn
mải đốt pháo, tặng nhau những lời chúc tụng tốt lành, nở nụ cười tươi rói
động lòng người giữa mộng đẹp rượu nồng.
***
Trong ánh trăng mờ, mảnh hào quang cuối cùng bị bóng đêm thăm thẳm
nuốt trọn, dần dần siết chặt dần dần lại gần, như sương như khói, ùn ùn kéo
tới, mang theo tiếng rít gào ghê rợn, tuôn thẳng vào mặt…
Mở choàng mắt ra, Quy Vãn thở hổn hển, hơi thở dồn dập, hóa ra chỉ là
một giấc mơ, lại khiến người run rẩy hãi hùng, lưu lại sau cùng chỉ là nỗi
run sợ, cuốn sách trên tay rớt xuống nền đất, phát ra một tiếng nho nhỏ.
Nàng cúi mình, nhặt sách lên, thấy cánh tay mỏi nhừ, chẳng thể ngờ được
chỉ đọc sách cũng khiến bản thân chìm vào mộng mị được. Đứng lên, họat