HỒNG NHAN LOẠN - Trang 655

động chân tay một chút, mở cửa, ngoài hiên vang lên một tiếng pháo nổ
“đoàng” vang dội, đột nhiên khiến nàng thoáng giật mình.

Tiếng nhà nhà vui vẻ chào đón Tết sang truyền lại, nàng lắng nghe, môi

hé ra một nụ cười nhàn nhạt. Đây là cái Tết đầu tiên nàng xa rời kinh thành,
nàng còn nhớ rõ trong Tướng phủ, những ngày Tết nhất này, Lâu Triệt sẽ vô
cùng bận rộn, ngày ngày đều phải tiếp đãi vô số quan viên đến chúc mừng.
Chiều đến, chàng sẽ mang thật nhiều trân bảo đến cho nàng xem, vật quý
giá bày ra trước mắt để nàng lựa chọn, uống một ngụm Mai hoa tửu hương
thơm mê người, cả hai sẽ cùng chuyện trò tán gẫu, nói hết sự trên trời dưới
đất. Mệt mỏi, nàng sẽ tựa mình nằm xuống một chiếc ghế lớn, đến khi tỉnh
lại, câu đầu tiên của chàng hẳn là: “Xem nàng kìa, có tí dáng vẻ nào của
Thừa tướng phu nhân không?”

Chuyện xưa như mới hôm qua, đến giờ, đã là cảnh còn người mất…

Ngàn dặm quan ải xa xăm, chàng có được bình an hay chăng? Tướng

phủ hoa mai vẫn nở rộ, vẫn ngát hương như trước chứ?

Ở nơi này, mỗi ngày trôi qua đều không có gì khác biệt, sáng thức dậy

lúc mặt trời hé rạng, tối đi ngủ khi mặt trăng ló mình, nhìn mây trôi rực rỡ,
chỉ không biết chàng đang ở kinh thành, có đang ngẩng đầu ngưỡng vọng
thiên không cùng thiếp hay chăng…

“Ca ca…”

Chéo áo bị ai đó kéo kéo, Quy Vãn buông lơi tâm tư xa xăm, cúi đầu

nhìn xuống, là đứa nhóc con của Lý thẩm nhà bên, bụ bẫm kháu khỉnh,
thông minh nhu thuận, đôi mắt tròn xoe trong veo, cứ theo quần áo mặc trên
người, liền gọi Quy Vãn là “Ca ca…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.