HỒNG NHAN LOẠN - Trang 658

Trên đời này, thêm hoa trên gấm thì nhiều mà trong tuyết tặng than cực ít,
Lâm Thụy Ân đã mấy phen giúp đỡ, nàng hà tất vì chuyện nhỏ nhặt mà làm
lỡ việc chính yếu.

Thấy nàng ngồi xuống, Lâu Thịnh thầm thở phào.

Rất lâu sau đó, rèm trướng mới lần nữa được vén lên, quân sư nho nhã

lịch thiệp chậm rãi tiến vào, thấy Lâu Thịnh và Quy Vãn ở đó, lập tức lộ ra
dáng vẻ kinh ngạc, kế đó liền mỉm cười vui vẻ tiến lại: “Ta còn tưởng là ai,
quý khách hiếm thấy, hóa ra là Lâu phu nhân… đại giá quang lâm!”

Biết rõ những lời ấy phần nhiều là hư tình giả ý, Quy Vãn vẫn mỉm cười

dịu dàng như lan: “Khách sáo quá, quân sư mới là đại quý nhân, muốn gặp
mặt một chút quả thực không dễ dàng gì.”

Cười ha ha mấy tiếng, quân sư miệng than khách sáo, làm hư không hiểu

được lời châm chọc của Quy Vãn: “Không biết phu nhân đến đây có điều gì
chỉ giáo?” Người đàn bà này quả thực không đơn giản, phu nhân nhà quan
lại bình thường, làm sao chịu được thứ cáu giận vô cớ như vậy, thân phận
nàng ta cao quý vô cùng, nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn đến vậy, âu cũng
hiếm thấy trong số nữ nhân.

Không hề vòng vo, Quy Vãn kể lại chi tiết tất cả những điều mình chứng

kiến và vẫn ngờ vực suốt một tháng trước, suy nghĩ khúc chiết, lại thêm
miệng lưỡi linh hoạt, quân sư là kẻ thông minh, lập tức nhận ra hàm ý trong
đó.

Nghe xong, quân sư cau mày, có vẻ như không dám tin, rất lâu sau mới

nảy ra một câu hỏi: “Thật vậy chứ?”

Quy Vãn đương nhiên không trả lời câu hỏi ngu xuẩn của y, có ai đem

chuyện quốc gia đại sự như vậy ra để đùa giỡn được chứ. Quân sư đứng lên,
sắc mặt lạnh băng, bước luẩn quẩn mấy bước, thỉnh thoảng lại quay sang dò

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.