HỒNG NHAN LOẠN - Trang 662

Mặt khác, nàng quen biết với Nỗ tộc vương, cho dù nửa đường truyền tin

chẳng may bị quân Nỗ tộc bắt được, với thân phận của nàng, Nỗ tộc cũng
chẳng dám vọng động làm những chuyện ngu xuẩn như giết hại nàng… Suy
đi nghĩ lại, những lúc thế này, nàng rõ ràng là lựa chọn tốt nhất.

Trong doanh trướng yên lặng như tờ, chú ý luân chuyển trong đầu quân

sư, gian nan không nói thành lời.

Thầm nghĩ nơi này chẳng thể ở lâu, Quy Vãn làm bộ chuẩn bị đứng lên

cáo từ, tay áo bị kéo lại, nàng quay đầu, kinh ngạc bắt gặp gương mặt u ám
đầy phức tạp của Lâu Thịnh.

Căng thẳng đến mức liều lĩnh kéo áo Quy Vãn, Lâu Thịnh lập tức lui lại

mấy bước, nín lặng, bịch một tiếng quỳ sụp xuống đất, đầu kề sát đất, nhẹ
giọng van vỉ: “Phu nhân…”

Quân sư ở trong trướng, chứng kiến hành động của Lâu Thịnh, cảm thấy

vô cùng kì lạ, lại xét đến sắc mặt trước sau không lay chuyển của Quy Vãn,
y quyết định phải xem đến tận cùng, trực giác mách bảo y rằng, chuyện Lâu
Thịnh quỳ cũng có chút quan hệ với Lâm Tướng quân.

“Phu nhân…” Thấy Quy Vãn vẫn không bị lay động, Lâu Thịnh lo lắng

trong lòng, dập đầu lia lịa: “Mong phu nhân nể chút tình mọn của Nhiễm
Y…”

Quy Vãn nghe tiếng cầu xin của Lâu Thịnh, mảnh ngọc trong suốt trong

tay áo tựa như nóng rực lên, rút ngọc bài ra, nàng nhìn đến thất thần, Lâm
Nhiễm Y, Lâm Thụy Ân… Hai con người ấy mấy phen giải cứu nàng khỏi
cảnh hung hiểm, một đường từ Nỗ tộc xa xôi về đến ải Ngọc Hiệp có
Nhiễm Y cười nói giải khuây, Lâm Thụy Ân xả thân bảo vệ nàng nơi dốc
Phượng Tê, rồi giữa lúc Tướng phủ bị vây khốn, cũng chính hắn cúi người
nhặt khăn giúp nàng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.