HỒNG NHAN LOẠN - Trang 732

ngôi cao chín tầng kia, chúng quan đều nín thở chờ đợi, đại điện càng lúc
càng thinh lặng.

“Bộ Binh còn đứng sờ sờ ra đó làm gì, hạ chỉ, gom dồn lương thảo, lập

tức điều binh mã các châu phương Bắc sang, giải vây cho Đốc Thành.”

“Bẩm vâng!” Thượng thư Bộ binh lập tức đứng bật dậy khỏi bàn tiệc,

quỳ gối dập đầu giữa điện, “Quân không thể không tướng, Hoàng thượng,
chẳng hay lần này phái ai làm tướng lãnh binh?”

Vừa nghe vậy, Lâu Triệt thẳng người: “Hoàng thượng, Chương Châu

Bạch Nguy là một tướng tài, am hiểu binh pháp, hành sự trầm ổn, có thể
lãnh trách nhiệm cao cả.”

Tất thảy bá quan đều cho rằng Hoàng thượng sẽ lập tức bác bỏ đề nghị

của Lâu Triệt, cuộc giằng co phân tranh ngấm ngầm giữa hai người họ
chẳng ai trong triều không biết. Nhưng ngoài dự liệu của tất cả, Trịnh Lưu
gật đầu, không chút chần chừ ra lệnh: “Chương Châu Bạch Nguy, nhậm
chức Đại soái Bắc chinh.”

Tất cả mọi chuyện từ lương thảo, quân bị, hành quân… đều nhanh chóng

được an bài thỏa đáng, Lâu Triệt trước sau vẫn quỳ một bên, tuyệt không
nhúc nhích, thân mình tựa như đã cứng thành đá trên nền điện, mà Trịnh
Lưu cũng chẳng một lời cho chàng đứng dậy.

“Các khanh còn chuyện gì không?” Lời Trịnh Lưu ẩn khuất chút mỏi

mệt.

“Hoàng thượng, thần xin được làm giám quân Bắc chinh.” Lâu Triệt

đang quỳ lặng lẽ trên điện đột nhiên lên tiếng.

“Lâu Thừa tướng…” Cựu thần Nghiêm Cương quay đầu lại, vốn muốn

cất lời khuyên can, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt kiên định như núi của Lâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.