nàng mịt mờ trông lên thiên không vời vợi, tuyết trắng tung bay như lông
ngỗng giữa trời, phất phơ, từ từ rơi rụng, nhuộm trắng đất trời.
“Tuyết rơi?”
“Đúng vậy, tuyết mùa xuân! Năm mới lại sang, mùa xuân lại đến rồi!”
Chẳng biết tiếng ai giải thích vọng bên tai nàng.
Nước mắt mơ hồ dâng lên mờ mịt, nàng nhìn chung quanh, tuyết trắng
ngần rớt xuống mặt đất, trông về phương xa, nàng đột nhiên nhận ra, giữa
vô vàn bóng cờ sắc thiên thanh trùng trùng, phiêu diêu một lá cờ mang chữ
“Lâu”...
Là mơ ư? Hay là ảo giác? Dụi mắt thêm lần nữa, nàng rốt cuộc vẫn trông
thấy, một lá cờ xanh biếc như nước hồ, phần phật múa lượn.
“Chàng đến rồi! Chàng đến thật rồi!”