HỒNG NHAN LOẠN - Trang 788

giữ cẩn thận.”

Hoàng hậu thoáng giật mình, chỉ nói: “Hoàng thượng, hay là thần thiếp

cứ ở đây với người đi!”

Trịnh Lưu không ngờ rằng nàng sẽ nói như vậy, ngẩng đầu nhìn kĩ một

lượt, choàng tỉnh. Ngực dần nghẹn lại, hơi thở không đều, cảm thấy mỗi hơi
hít vào thở ra đều thật khó nhọc, không biết lấy sức lực từ đâu, buồn bực
xua tay: “Lui đi, lui đi… Trẫm không cần người hầu hạ.”

Từ ngày lâm bệnh, tính khí Trịnh Lưu luôn rất tệ, Hoàng hậu bất đắc dĩ

phải rời gót đi, quỳ xuống mà rằng: “Thần thiếp cáo lui.” Trong rèm yên
lặng không tiếng đáp lại, nàng chậm rãi đứng lên, cầm lấy thánh chỉ đặt ở
bên, tay run rẩy, cất gọn vào tay áo. Chấn chỉnh lại tinh thần, nàng xoay
người đi, dọc đường bước trên nền gạch bóng lộn phản chiếu ánh sáng rọi
qua kính lưu ly, rời khỏi nội điện hoàn toàn trống trải.

“Hòa Sở…”

Nghe tiếng gọi khe khẽ ấy, nàng chấn động, chân lập tức ngừng bước.

Kích động quay đầu lại, trừng mắt không thể tin nổi mà nhìn rèm tơ, gió
nhẹ hây hây, giống như sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, kim quang lấp lánh.

Tựa như lúc nàng vừa nhập cung làm Tín Vương phi, người cũng từng

đứng ngoài trướng gấm, khẽ vén rèm, nhướng mày mỉm cười, nụ cười thật
ôn nhu, cất tiếng gọi nàng: “Hòa Sở, Hòa Sở…”

Thế mà một tiếng gọi ấy, nàng phải đợi những mười năm.

“Hoàng thượng?” Nàng lên tiếng, giọng run run, nói không nên lời.

“Trẫm biết, nàng và bọn họ lừa gạt trẫm, không muốn để trẫm biết…”

Trong trướng mơ hồ, giọng nói nhàn nhạt tuôn ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.