HỒNG NHAN LOẠN - Trang 794

hai ống thẻ, khiến thẻ hai bên lẫn vào nhau, mới khiến hai người cùng bắt
được quẻ này từ một ống.”

“Hai người? Còn một người nữa là ai?”

“Diêu Huỳnh.”

Hoàng hậu siết chặt tay áo mình, sắc mặt căng thẳng, nhắc tới cái tên

này, lòng xót xa không thôi. Tựa hồ như một vết đâm rất lâu trước đã ghim
sâu chôn chặt trong đáy lòng, dẫu cho cảnh cũ đã xa, thế nhưng chạm tới lại
nhói đau. Ánh mắt nhìn xa xăm, xuyên qua tầng tầng sân vườn lớn nhỏ, tựa
hồ bay về một nơi rất xa, tới tận đại diện rực rỡ sắc vàng kia, tới bậc đế
vương bệnh nặng vô phương cứu chữa đang suy kiệt kia.

Nàng không khỏi chua chát nghĩ tới, bậc đế vương ấy lúc sinh thời, giả

say đắm Diêu Huỳnh, mà thực mê muội dành cả cho Quy Vãn, chỉ mình
nàng, thật hay giả đều không có được.

Tháng năm tuổi trẻ rực rỡ như gấm lụa lại chảy trôi như nước, một đời

nàng, chỉ còn sót lại hoàng cung chìm trong sắc trời chiều như vậy, thêm
một đạo thánh chỉ nhẹ bẫng giấu trong tay áo.

“Hoàng hậu nương nương!” Đức Vũ thấy nàng mặt mũi tái nhợt, vội vã

nói: “Hoàng hậu nên dự tính cho mai sau, Thái tử còn cần người bảo hộ.”

Hoàng hậu nghe hai chữ “Thái tử” liền giật mình, choàng tỉnh, ngồi ngay

ngắn thẳng người, cắn răng, lạnh giọng hỏi: “Vậy kết quả điều tra ra sao
đây? Quẻ Đế Vương Yến có điều gì thần kì sao?”

Đức Vũ mỉm cười, lắc đầu: “Hoàng hậu nương nương trong lòng đã rõ,

còn cần phải hỏi lại sao. Ngày trước tất cả hồi báo của trinh thám đều chỉ có
một dạng, đều bị ta giấu nhẹm, không trình báo lên Hoàng thượng.” Hắn rút
từ bên hông ra một chiếc túi gấm, màu hồng cánh sen, thêu hoa văn như ý,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.