HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 285

“Giống như vặn cổ lũ chim giẻ cùi chó chết vậy,” ông ta giận dữ càu nhàu
sau khi đánh trượt một cú đề lùi cho dù đó vẫn chưa phải là cơ hội tốt nhất
của ông ta trên bàn.

“Lũ chim giẻ cùi làm gì sai trái ư?” tôi hỏi ông ta.

“Chúng ở ngoài kia. Tôi thì ở đây,” ông ta đáp và nhìn tôi chằm chằm.
“Đừng cố nhìn tôi bằng con mắt của bác sĩ tâm thần, được chứ? Thưa ngài
nhân viên Bệnh viện Tâm thần chó chết. Tới phiên ngài đấy.”

Tôi đánh trái bi-a có sọc ở trong góc, sau đó tôi đánh trượt một quả mà lẽ ra
tôi có thể đánh trúng. Anderson đón cây gậy từ tay tôi và ông ta kiểm tra cú
thọc tiếp theo của mình hồi lâu. Quá lâu là đằng khác. Tôi nghĩ ngợi mông
lung. Bỗng nhiên ông ta đứng thẳng lên với toàn bộ chiều cao 6.6 bộ của
mình. Ông ta trừng mắt nhìn tôi. Người ông ta đang cứng lại, ông ta đang
gồng hai cánh tay hộ pháp của mình.

“Cậu vừa nói gì với tôi thế, ngài Tâm thần?” ông ta hỏi. Hai bàn tay của
ông ta to bè cầm chắc cây cơ và siết chặt lấy phần thắt vào của nó. Ông ta
rất béo, nhưng rắn chắc, hệt như trọng tài bóng đá hay các đô vật chuyên
nghiệp.

“Không. Không hề.”

“Buồn cười nhỉ? Trò đùa ti tiện giả tiếng chim giẻ cùi cậu thừa biết là tôi
chúa ghét?”

Tôi lắc đầu. “Tôi không hề ám chỉ điều gì qua chuyện đó.”

Anderson lùi lại khỏi bàn chơi pun, hai tay vẫn cầm chặt cây cơ. “Tôi có thể
thề rằng tôi đã nghe thấy cậu gọi thầm tôi là con mèo. Mèo con hả? Con vật
yếu đuối ư? Cái gì đó có tính xúc phạm như thế ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.