HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 337

Chương 119

THẬT DỄ ĐỂ CĂM GHÉT bác sĩ Bernard Francis. Y là loại người cặn bã,
tồi tệ nhất trong số những kẻ tồi tệ nhất, một kẻ giết người thích làm cho
các nạn nhân của mình đau đớn. Điều đó làm cho công tác giám sát ban
đêm trở nên dễ dàng hơn, hầu như có thể chịu đựng được. Cũng như vậy
đối với ý niệm rằng Francis là tên Trùm, và rằng chúng tôi sắp đóng đinh
hắn vào bức tường trát vữa xtucô màu hồng của y, cái chung cư mang
phong cách Địa Trung Hải ấy.

Kathleen McGuigan không cố gọi lại cho Francis vào đêm hôm đó nữa. Và
y cũng không gọi cho cô ta. Vào khoảng một giờ, y vào trong đi ngủ và tắt
hệ thống cảnh giới của mình.

“Hãy mơ những giấc mơ ngọt ngào, thằng khốn,” Betsey nói khi đèn trong
nhà tắt phụt.

“Chúng ta biết y sống ở đâu. Chúng ta biết y làm chuyện đó - cho dù không
biết chính xác bằng cách nào. Nhưng chúng ta không thể hạ y hay sao?”
một trong số các đặc vụ phàn nàn khi Francis đi ngủ.

“Bình tĩnh, bình tĩnh nào,” tôi nói. “Chúng ta mới tới đây. Chúng ta sẽ bắt
bác sĩ Francis. Chúng ta chỉ muốn theo dõi y thêm chút nữa thôi. Lần này
chúng ta cần tuyệt đối chắc chắn. Và, chúng ta muốn tìm lại số tiền y đã lấy
cắp.”

Cuối cùng, vào khoảng hai giờ sáng, Betsey và tôi rời chiếc xe giám sát.
Chúng tôi lên một trong những chiếc xe mui kín của Cục. Cô lái xe rời khỏi
đảo Singer. Tất cả những người khác sẽ ngụ tại khách sạn Holiday ở West
Palm. Chúng tôi theo xa lộ I-95 đi về phía Bắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.