“Đương nhiên là được!” Hướng Vi bị thằng bé lém lỉnh này chọc cười,
đúng là con của tổng tài, từ nhỏ đã thông minh vậy rồi. Nhưng mà, còn đẹp
trai hơn cả tổng tài, tổng tài mặc dù là cấp trên vô cùng tốt, nhưng những
người không biết anh, vẫn bị gương mặt lạnh lùng của anh làm sợ hết hồn.
“Anh ấy vẫn còn bận sao?”
“Vâng! Tổng tài vẫn đang họp!”
“Thế tôi đợi anh ấy vậy!”
“Cô Uất…” Hướng Vi do dự mở lời: “Có thể tán gẫu vài câu không?”
Hai người đến phòng trà nước.
“Có chuyện gì sao?” Uất Noãn Tâm cảm thấy giữa các cô không có vấn
đề gì để tán gẫu với nhau cả.
“Cô và tổng tài bây giờ thế nào rồi?”
“Cô muốn nói về vấn đề gì? Nếu nói về quan hệ giữa hai chúng tôi, thì
bây giờ rất mặn nồng, chúng tôi hiện tại rất hạnh phúc.”
“Vậy thì tốt rồi! Mong cô hãy trân trọng tổng tài! Anh ấy rất yêu cô. Anh
ấy vì cô, đã cho đi rất nhiều, thậm chí ngay cả ‘Hoàn Cầu’ cũng không cần.
Khoảng thời gian cô nằm viện, anh ấy chuyển cả phòng làm việc đến bệnh
viện, chỉ vì muốn tiện giải quyết công việc, vừa có thể ở bên cô. Nếu không
có cuộc họp nào quan
trọng một ngày hai mươi bốn giờ anh ấy đều ở trong bệnh viện, phần lớn
thời gian đều nói chuyện với cô, chăm sóc cô. Mặc dù, anh ấy không biết
cô có nghe thấy hay không.”
“Người đàn ông ưu tú giống như tổng tài, bên cạnh có rất nhiều phụ nữ,
còn dịu dàng hơn cô, đẹp hơn cô nữa.” Cô ấy dừng lại: “Nếu cô không ngại