HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 101


- Không phải vì giận dỗi nhất thời mà em nói vậy.


Bà Ánh Tuyết ôm bài vị chồng trong lòng, buồn thảm nói.


- Em nói thật đấy... Chuyện nó làm em chết cả cõi lòng... Anh chị phải
biết có một đứa con gái không ra gì đau khổ ra sao? Uổng công em nuôi
dưỡng, dạy dỗ nó bấy lâu nay. Mọi hy vọng em đặt vào nó đã tan thành
mây khói.


Nãy giờ đứng cúi đầu yên lặng, bây giờ Lạc Mai mới nhìn lên, nhưng
Lạc Mai vẫn không nói gì. Hùng Đạt đứng gần đó vội vã can thiệp.


- Lạc Mai! Sao em ngu vậy? Giải thích cho mẹ biết đi chứ? Em cho me
thấy là mình hoàn toàn thụ động, bị Khởi Hiên lợi dụng. Và em đi gặp
hắn, chẳng qua là để nói dứt khoát. Nói đi! Đừng để bị hàm oan!


Lạc Mai vẫn yên lặng, buồn bã... Hùng Đạt dục lần thứ hai. Lạc Mai mới
lên tiếng, nhưng lần này khác hẳn những gì Hùng Đạt muốn Lạc Mai
nói:


- Mẹ! Mẹ biết đấy, con yêu mẹ biết dường nào. Tình cảm giữa mẹ con ta
chưa bao giờ không hay. Nhưng con không ngờ lại có ngày hôm nay...
Để con bị mẹ chửi mắng bằng những lời không nên có... Những lời của
mẹ như những nhát dao cắt mạnh vào tim... Trái tim con đang rỉ máu
đây... Nhưng mẹ nên hiểu giùm. Con nào có muốn để mẹ đau lòng nói
con như vậy? Con biết là mẹ không muốn. Con cũng không muốn. Con
không thích bội phản lại lời đã thề thốt của mình. Cũng như con không
muốn làm trái ý của mẹ. Ngàn lần không muốn! Mẹ hãy tin con! Con đã
cố tìm đủ trăm cách vạn cách, để khống chế và cảnh giác mình, nhưng
mà con vẫn không làm được.


Rồi Lạc Mai úp mặt vào đôi tay, khóc không thành tiếng.


- Đến cái phút cuối cùng... Con bị lôi cuốn và không giữ lòng được nữa.


Cả nhà nghe Lạc Mai nói ngẩn ra. Hùng Đạt kinh ngạc không kém. Lạc
Mai tiếp tục:


- Con biết là mình không phải đối với cha, với mẹ với tất cả những người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.