HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 172

Khởi Hiên hãy dành cho người khác. Như vậy tôi thấy ổn hơn.


Tử Yên nghe Lý nói giật mình, quay lại


- Sao vậy? Tôi đã làm gì? Đừng... Đừng thay tôi... Lão phu nhân rất quý
trọng ý của anh. Nếu anh mà đề nghị như vậy. Tôi sẽ không còn cơ hội
để phục vụ thiếu gia nữa. Tôi biết là thiếu gia nóng tính, tôi lại phục vụ
chưa giỏi. Nhưng tôi hứa với anh tôi sẽ cố gắng. Tôi sẽ làm hết sức
mình... Tôi sẽ cố gắng không để thiếu gia bực mình. Tôi sẽ lưu tâm
chuyện ấy.


Vạn Lý lắc đầu


- Vấn đề ở đây không phải chỗ đó. Tử Yên đã làm tròn trách nhiệm của
mình, làm tốt nữa là khác. Nhất là từ sau khi trận hỏa hoạn xảy ra. Tôi
hiểu hết những gì mà Tử Yên nghĩ...


Tử Yên giật mình.


- Anh nói vậy là sao?


- Cái đêm hôm ấy. Cô bất chấp mọi thứ chạy vào phòng trị bệnh của tôi.
Mặc tôi ngăn cản, cô vẫn săn sóc phụ tôi mọi thứ. Rồi suốt cái thời gian
Khởi Hiên nằm trên giường bệnh. Nhiều lúc tôi phát hiện, cô đã lặng lẽ
khóc. Nhưng cô cũng thật can đảm cô không sợ những vết phỏng chảy
nước vàng, dơ bẩn, có mùi, cô cũng chẳng hề than mệt. Một mình tận tụy
phục vụ chăm sóc đút thức ăn đồ uống và thuốc cho Khởi Hiên... chuyện
đó quả là... Nếu không có một tình cảm đặc biệt thì không làm sao làm
được... Cũng như nếu chẳng có tình yêu mãnh liệt, cũng chẳng làm gì
được.


Vạn Lý ngưng lại, Khói từ sắc thuốc tỏa ra che kín khuôn mặt Tử Yên.
Vạn Lý lại tiếp.


- Tôi cũng biết là lời nói thẳng của tôi, làm Tử Yên khó chịu nhưng Tử
Yên phải biết tôi rất thật tình khi khuyên can. Bởi vì với cái tình cảm vô
vọng đó... Người thông minh như Tử Yên hẳn phải sớm biết mà rút lui,
để khỏi phải lún sâu xuống hố như vậy chỉ đau khổ thêm.


Tử Yên ngồi sau màn khói, nhìn lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.