HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 232

đấy mà lại nhận không ra. Khởi Hiên sờ sờ trước mặt. Con lại tơ tưởng
đâu đâu. Lại còn vẽ vời chuyện ma quỷ... thì ra lão Kha với chàng chỉ là
một!


Bà Ánh Tuyết ôm con gái vào lòng, nói:


- Không! Không phải là vô tình hay ngu ngơ gì. Mà chỉ tại vì con quá tin
tưởng chuyện Khởi Hiên đã chết là thật. Hôm nay, nếu không có sự thú
nhận của bọn ta, hẳn con cũng còn tin đều đó.


Dù có thế nào, thì... Muộn cũng con hơn không! Khi sự thật đã được vén
lên... Lạc Mai như sống lại. Lạc Mai gạt nước mắt nói:


- Vậy thì con phải đi tìm anh ấy! Con phải đi tìm anh ấy ngay bây giờ!


o0o


Từ Hàn Tùng Viên đến tiệm thuốc nhà họ Dương chỉ cách nhau vài trăm
thước. Vậy mà với Lạc Mai bây giờ, sao nó lại dài quá!


Lạc Mai nôn nóng. Nỗi khổ thời gian đã chịu đựng quá lâu, quá dài, Lạc
Mai chịu đựng được, vậy mà chỉ còn ít phút Lạc Mai lại chực nổ tung ra.
Tại sao? Có phải vì cái ý niệm Khởi Hiên đã chết ngày xưa khiến Lạc
Mai an phận?


Nếu trước kia mọi người cứ nói thật. Đừng giấu diếm. Thì đâu có chuyện
tệ hại nào xảy ra. Họ sẽ biết ngay cái quyết định của nàng!


Nhưng mà thôi! Khởi Hiên giờ có què, giọng nói có ngọng nghịu, cả
người có đầy vết sẹo cũng chẳng sao. Cái quan trọng nhất là Khởi Hiên
còn sống! Còn đi đứng, ăn nói, thở... Và nhất là vẫn còn yêu nàng!


Khởi Hiên có thể thương tật suốt đời, nhưng tâm hồn chàng chắc chắn là
chưa bị sứt mẻ. Mà cái điều đó mới là quan trọng. Tình yêu! Tình yêu là
một sự quyện chặt của hai trái tim, chứ nào phải chỉ ở cái dáng dấp bề
ngoài đâu?


Lạc Mai nôn nóng đến với Khởi Hiên ngay. Biết bao điều cần nói. Có
bao cảm nghĩ mà Lạc Mai muốn thố lộ với chàng. Lạc Mai đi như chạy.
Vậy mà còn không hài lòng với những bước chân chậm chạp của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.